Nam Cung Mị đứng ở Đoạn Trường nhai.
Năm năm, từ lần trước hắn tỉnh lại, đã năm năm.
Nghi Nhi, nàng chừng nào thì mới trở về đây?
Thanh Thánh nói nàng quay trở lại thời đại của nàng, nhưng lúc trước nàng liều mình cứu ta có phải rất không đáng hay không?
“Yên tâm đi, Nghi Nhi sẽ trở về.”
Thanh Thánh nhìn Nam Cung Mị đứng ở vách đá, thật là sợ hắn trong lòng nghĩ quẩn mà nhảy xuống, nói đi nói lại, hắn trên cơ bản mỗi ngày đều tới nơi này một chuyến.
“Phải không?”
Nam Cung Mị nhìn trời chiều sắp hạ xuống chân trời.
“Ừm?”
“Đến bây giờ, ta cũng không dám tin tưởng, ngươi và Nghi Nhi, là từ một thời đại khác đến.”
Nam Cung Mị mở miệng nói.
Thanh Thánh cười khẽ:
“Ngươi không thể tin được, là bởi Nghi Nhi vẫn chưa về đi.”
“Đúng vậy, năm năm, Nghi Nhi vẫn chưa trở về, ngươi nói đi, ta làm sao đợi được nữa. Có đôi khi, ta thật sự mong muốn ra đi cùng Nghi Nhi.”
Thanh Thánh thở dài một hơi:
“Nếu ngươi thật sự đi, sau khi Nghi Nhi trở về sẽ mất hứng.”
“Vậy sao?”
Nam Cung Mị tự giễu cười cười.
Nghi Nhi vì sao còn chưa trở về tìm hắn chứ?
***
Cửa Mị Vương phủ:
“Này, này, này, gọi Nam Cung Mị đi ra, ta tìm hắn có việc, chuyện trọng đại.”
Hoàng Phủ Nghi, không, xác thực nói là Đinh Nghi, chống nạnh đứng ở cửa Vương phủ la to.
“Vị cô nương này, cô hãy rời đi đi, mỗi ngày không biết bao nhiêu nữ tử đến tìm Vương gia, nhưng mà hóa trang như cô nương, thật đúng là lớn mật.”
Thị vệ ngoài cửa tử tế khuyên bảo.
Đinh Nghi mặt đen, nàng cũng không có cách nào khác a, trở lại hiện đại năm tháng, nha, ai lại nghĩ tới nàng lại trở về thân thể vốn có, hai mươi tuổi, Nam Cung Mị năm nay cũng hai mươi tuổi đi.
Được rồi, nàng thừa nhận, bộ đồ trên thân nàng đây, ở trong thời đại này thì có chút đồi phong bại tục, nhưng mà nàng cũng hết cách a, vốn đang tham gia tiệc chúc mừng nàng rốt cục tỉnh lại, không ngờ một vị hòa thượng tham gia tiệc tặng nàng một chuỗi phật châu, tiếp theo nàng đã đến nơi này, nhưng lại mặc váy tiểu lễ phục màu đen, nàng không nói gì, chuyện này cũng là do không có cách nào a.
Nhưng, hiện tại trời đã tối, nàng không thể cứ thế mà ở ngoài trời đêm, mà gặp Nam Cung Mị lại không được.
“Cô nương, Vương gia xác thực không có nhà.”
Quản gia ra khỏi cửa, nhìn Đinh Nghi khuyên nhủ.
Đinh Nghi nhìn thoáng qua quản gia.
Nha, mới có năm tháng, Vương phủ đã đổi quản gia?
“Vậy, xin hỏi, Vương gia các ngươi khi nào thì trở về?”
Đinh Nghi ngọt ngào cười.
“Chúng ta cũng không biết khi nào Vương gia trở về.”
Thị vệ không kiên nhẫn nói.
Khóe miệng Đinh Nghi run rẩy vài cái, nghĩ:
‘Nếu hôm nay Nam Cung Mị không trở lại, nàng sẽ không có chỗ nào để đi. Hoàng cung chắc chắn là không vào được, nếu đến Linh Hương các hoặc là Hồi Hương lâu, ai tin nàng là Cung chủ Hoa Lạc cung a.’
Đúng lúc Đinh Nghi đang buồn bực, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần.
“Lão ca?”
Đinh Nghi mừng rỡ.
Ngồi trên con ngựa kia chính là Thanh Thánh?
Ngựa vừa dừng lại, Thanh Thánh xoay người xuống ngựa, Đinh Nghi lập tức tiến lên ôm lấy Thanh Thánh.
Thanh Thánh thấy rõ người tới, trên mặt cũng lộ vẻ vui sướиɠ:
“Lão muội, muội đã trở về.”
“Vâng.”
Đinh Nghi gật gật đầu.
Nam Cung Mị nhìn hai người ôm nhau trước mắt, trong lòng rất là không thoải mái.
“Nam Cung Mị, giới thiệu với ngươi, muội muội của ta.”
Thanh Thánh lôi kéo Đinh Nghi đi về phía Nam Cung Mị, vẻ mặt cười xấu xa.
Mà trong mắt Đinh Nghi dâng đầy nước mắt.
Nam Cung Mị lạnh lùng nhìn thoáng qua:
“Cũng không phải Nghi Nhi.”
Xoay người đi vào trong Vương phủ.
Đinh Nghi la lớn:
“Chất nhi ngoan, gọi cô cô.”
Nam Cung Mị ngẩn ra, trên mặt lộ vẻ khϊếp sợ.
Nghi Nhi?
Đinh Nghi nhào vào trong lòng Nam Cung Mị, nước mắt thấm ướt trước ngực Nam Cung Mị.
Nam Cung Mị gắt gao ôm Đinh Nghi, gọi khẽ:
“Nghi Nhi, Nghi Nhi, Nghi Nhi của ta, rốt cục đã trở lại.”
Đinh Nghi càng không ngừng gật đầu.
Trong mắt Nam Cung Mị, cũng tràn đầy nước mắt.
Nghi Nhi của hắn, đã trở lại, hắn tuyệt sẽ không lại buông tay nàng ra.
ﻲ๖ۜHoàn๖ﺱ