Hoàng Phủ Nghi nhìn thể lực Độc Tôn càng ngày càng suy yếu, lạnh lùng cười, roi trong tay nhanh chóng quấn vào ngực Độc Tôn một cái.
Độc Tôn té trên mặt đất, không cam lòng trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Nghi:
“Tiểu nha đầu, ngươi, ngươi dùng độc.”
Độc Tôn cũng cảm giác được, thể lực của hắn không thể tiêu hao hết nhanh như vậy, hơn nữa, hiện tại hoàn toàn không thể lại dùng nội lực.
“Đúng vậy, không ai quy định, không thể dùng độc a.”
Hoàng Phủ Nghi ‘vô tư’ cười cười.
Độc Tôn cầm lấy kiếm, đứng lên đâm về phía Hoàng Phủ Nghi, Hoàng Phủ Nghi khinh thường cười:
“Không biết tự lượng sức mình.”
Roi xuyên thẳng qua ngực Độc Tôn, Độc Tôn mở to hai mắt, ngã xuống đất.
Người Độc Tôn lâu thấy vậy, chạy trốn toán loạn, rối loạn trận tuyến.
Hoàng Phủ Nghi khinh thường liếc nhìn Độc Tôn té trên mặt đất một cái, xoay người, nhìn mọi người đang chém gϊếŧ, nói:
“Giặc cùng đường đừng đuổi.”
Nam Cung Mị trong chỗ tối, thở dài nhẹ nhõm một hơi, không ngờ Nghi Nhi lại giúp hắn báo thù, hắn vẫn đến chậm sau Nghi Nhi một bước a.
Bỗng dưng, đồng tử Nam Cung Mị chợt thu nhỏ lại, lập tức đứng dậy bay ra ngoài.
Hoàng Phủ Nghi cảm giác bị một người ôm chặt vào trong ngực, cảm giác ôm ấp này, thực ấm áp, cũng, rất quen thuộc. Tiếp theo, người phía sau té trên mặt đất.
Hoàng Phủ Nghi mạnh xoay người:
“Nam Cung Mị.”
Hoàng Phủ Nghi vung roi, hung hăng giật đầu Độc Tôn xuống, máu nhiễm đầy roi nhưng Hoàng Phủ Nghi lại không rảnh bận tâm.
“Nam Cung Mị, chàng không được làm ta sợ a, chàng chảy thật nhiều máu, ta cầm máu không được a, vẫn còn chảy a. Nam Cung Mị, ta nên làm cái gì bây giờ, chàng nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ a.”
Hoàng Phủ Nghi sờ khắp thân thể Nam Cung Mị, từng giọt nước mắt to rơi xuống.
“Chuyện này, nếu ngươi rút dao, Lâu chủ sẽ chết mất.”
Thanh Phong oán hận nói với Hoàng Phủ Nghi.
Nữ nhân này sao lại ngu ngốc như vậy chứ.
Mặc Vân nhìn Hoàng Phủ Nghi kích động, điểm huyệt cho nàng hôn mê, ôm vào trong ngực.
Thanh Phong liếc mắt nhìn thoáng qua Mặc Vân, cũng ôm lấy Nam Cung Mị, bay về phía Vương phủ, tìm người cứu trị.
Mặc Vân sâu kín thở dài nhìn Hoàng Phủ Nghi trong lòng.
Nàng đúng là vẫn không buông tay hắn được a.
“Mọi người Hoa Lạc cung nghe lệnh, những người liên quan hãy về Hoa Lạc cung dưỡng thương.”
Mặc Vân hạ quyết tâm, mang theo Hoàng Phủ Nghi cũng bay về phía Vương phủ.
Ông trời phù hộ, chỉ mong Nam Cung Mị không có việc gì, nếu không, Cung chủ không biết sẽ tự trách mình đến chừng nào.