Chương 53: Lắc người biến thành Bĩ thiếu

“Tiểu Lê.”

Hoàng Phủ Nghi gọi to người ngoài cửa.

“Vương phi, có việc gì vậy?”

Một thân ảnh màu trắng hoang mang chạy từ bên ngoài vào.

“Buồn muốn chết, trong Vương phủ không có gì hay để chơi đùa.”

Hoàng Phủ Nghi oán giận nói.

“Vương phi, người đã đáp ứng với Vương gia rồi, ở trong Vương phủ thôi, không có cách nào khác đâu.”

Tiểu Lê nói.

Hoàng Phủ Nghi đảo tròn tròng mắt, khóe miệng hiện lên một chút cười quỷ dị, khiến cả người Tiểu Lê rét run.

“Tiểu Lê, đi lấy cho ta hai bộ nam trang.”

Hoàng Phủ Nghi cười nói.

“Vương phi, người cần nam trang làm gì?”

“Ai nha, muội cũng đừng quản, đi lấy đến đây cho ta là được.”

Hoàng Phủ Nghi gõ nhẹ đầu Tiểu Lê, làm cái mặt quỷ.

“Vương phi ~~.”

Tiểu Lê suýt trượt chân, xoay người chạy ra.

“Ai ~~ ai, nhớ rõ, một bộ là muội mặc, một bộ khác là ta mặc.”

Hoàng Phủ Nghi la lớn với thân ảnh đang chạy xa.

“Ha ha.”

Hoàng Phủ Nghi nhìn thấy thân ảnh đã biến mất ngoài cửa mà cười thành tiếng.

Nha đầu kia sao lại kích động như vậy chứ.

Hoàng Phủ Nghi ngồi ở bên cạnh bàn, nhàm chán lấy tay gõ cái chén.

“Tiểu Lê thực chậm.”

Hoàng Phủ Nghi than thở nói.

“Vương, Vương phi, y phục đã tìm đến đây.”

Tiểu Lê ghé vào cái bàn, tay vịn cái bàn, thở hổn hển nói.

Hoàng Phủ Nghi bất chợt nghĩ đến một câu đố, đột nhiên thay đổi, cười lên tiếng, nói:

“Tiểu Lê, muội có biết ai chạy nhanh nhất không?”

“Hả?”

Tiểu Lê trợn một đôi mắt to trong suốt vụt sáng nhìn về phía Hoàng Phủ Nghi:

“Ai vậy?”

“Tào Tháo.”

“Vì sao?”

“Bởi vì ~~~~”

Hoàng Phủ Nghi đứng lên, lấy y phục, ra vẻ thần bí.

“Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện.”

Hoàng Phủ Nghi vừa nói vừa đi ra phía sau bình phong.

Để Tiểu Lê một mình ở sau lẩm bẩm nói:

“Tào Tháo là ai nha?”

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

“Vương, Vương phi?”

Tiểu Lê trợn lớn mắt gọi Hoàng Phủ Nghi đang mặc nam trang trước mặt.

“Tiểu Lê, nước miếng chảy ra kìa.”

Hoàng Phủ Nghi cầm cây quạt, gõ nhẹ lên đầu Tiểu Lê nói.

“Vương phi ~~”

Tiểu Lê mặt đỏ lên.

“Thế nào Tiểu Lê, có phải bị ta mê hoặc hay không đây.”

Tiểu Lê xoay người, không hề để ý Hoàng Phủ Nghi.

Vương phi này, tại sao lại luôn không đứng đắn như vậy chứ?

“Tiểu Lê, mang theo chút bạc, lên đường.”

Hoàng Phủ Nghi xoay người tiêu sái đi ra ngoài.