Chương 51: Vương phủ, thị thϊếp nghênh đón

Xe ngựa dừng lại, Nam Cung Mị soái khí xoay người xuống xe, chờ Hoàng Phủ Nghi bên ngoài xe ngựa.

Nhấc màn xe lên, tay Nam Cung Mị chờ tay Hoàng Phủ Nghi đặt lên.

Hoàng Phủ Nghi vô cùng tao nhã liếc Nam Cung Mị một cái, cũng giống như Nam Cung Mị, vô cùng soái khí xoay người xuống xe.

Đáy mắt Nam Cung Mị hiện lên mỉm cười.

Nha đầu này.

Mà những người đang đứng ở cửa Vương phủ nghênh đón Vương gia cùng tân Vương phi đều trợn mắt thật lớn. Vốn chuyện Vương gia nhà bọn họ đi đỡ một nữ tử cũng đã rất kỳ quái, Vương gia bọn họ tuy rằng phong lưu, nhưng lại lãnh tình, càng đừng nói lại chủ động đi làm cái động tác như vậy với một nữ nhân.

Mà nữ tử kia không hề biết ơn, thật sự là chuyện lạ thế gian. Ấy thế mà Vương gia cũng chẳng tức giận nữ tử kia, lại càng là chuyện lạ thế gian.

Hoàng Phủ Nghi thực vừa lòng với vẻ mặt ngây ngốc của mọi người, rảo bước nhẹ nhàng đi đến trước mặt những người này, dịu dàng nói:

“Các vị, thấy tân Vương phi, hoan nghênh như vậy sao?”

Vẫn là quản gia phản ứng nhanh nhất:

“Cung nghênh Vương phi.”

“Cung nghênh Vương phi.”

Những người khác cũng cùng lên tiếng.

Nhưng Hoàng Phủ Nghi lại nghe ra giữa những người này, có một số người thật tâm hoan nghênh nàng, mà cũng có một số người lại không cam lòng cùng ghen tị.

Ví dụ như thị thϊếp đứng ở đó.

‘Cũng chỉ là một Vương phi, Vương gia có sủng ái nàng ta chẳng qua vì nàng ta là Công chúa mà thôi, chắc chắn là như vậy, phải biết rằng, Vương gia sủng ái nhất chính là Vũ Linh ta, ngay cả Trắc phi cũng phải nhường ta ba phần đấy.’

Đứng ở giữa đám thị thϊếp trước mặt, một người mặc y phục thị thϊếp nghĩ trong lòng, trên mặt không khỏi lộ ra sự tự tin cùng vài phần kiêu ngạo.

Đương nhiên điều này đã bị Hoàng Phủ Nghi để ở trong mắt, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Hoàng Phủ Nghi chậm rãi đi đến trước mặt thị thϊếp này, đánh giá nàng ta một phen, trong lòng không khỏi có chút giật mình. Thị thϊếp này lại có bộ dạng cực giống mình. Ngay khi vừa nhìn thấy thị thϊếp này đã cảm thấy nàng ta có vài phần giống mình, nhưng khi đến trước mặt thì phải nói là cực giống.

Mà lúc này Vũ Linh cũng đang đánh giá Hoàng Phủ Nghi, trong lòng cũng lắp bắp kinh hãi.

Mình lớn lên lại giống y như Vương phi như vậy, chuyện này là trùng hợp sao?

“Tên của ngươi.”

Hoàng Phủ Nghi thản nhiên mở miệng nói với Vũ Linh.

“Vũ Linh.”

Trả lời đúng lý hợp tình, thậm chí còn có vài phần, khoe khoang? Đắc ý?

Hoàng Phủ Nghi nghe xong, thản nhiên liếc Vũ Linh một cái, chỉ là giảm bớt đi vẻ ác liệt.

Hoàng Phủ Nghi không nói, nhưng Nam Cung Mị phía sau lại tiến lên nói:

“Lớn mật, Vũ Linh ngươi chẳng lẽ không biết quy củ sao? Đây là Vương phi, đừng quên. Ngươi chỉ là một thị thϊếp, sao có thể dùng ngữ khí như vậy nói chuyện cùng Vương phi?”

Tất cả mọi người đều nghe ra một câu này của Vương gia có ẩn chứa sự tức giận.

Vũ Linh nghe xong, môi có chút tái nhợt.

Vương gia, Vương gia đây là lần đầu tiên nói nặng lời với nàng.

Hoàng Phủ Nghi vỗ vỗ tay Nam Cung Mị, nói:

“Mị, Trắc phi đâu?”

“Bẩm Vương phi, Trắc phi thân thể không thoải mái, không thể ra đón tiếp Vương phi, xin Vương phi thứ lỗi.”

Quản gia lập tức tiến lên trả lời.

“Vậy sao?”

Hoàng Phủ Nghi lẩm bẩm, trên mặt hiện lên một chút cười lạnh.

Thân thể không thoải mái? Là không muốn nhìn thấy nàng đi.

Những người khác nhìn thấy cười lạnh trên mặt Hoàng Phủ Nghi, đều run rẩy.

Xem ra vị Vương phi này không dễ chọc a.

“Nghi Nhi, vào đi thôi.”

Nam Cung Mị nắm tay Hoàng Phủ Nghi, dịu dàng nói.

“Vâng.”

Hoàng Phủ Nghi nhu thuận nói.

Tất cả mọi người đều nghi hoặc.

Vương phi này trở mặt thực mau.