Hôm nay, mới sáng sớm đã bị Tuyết Nhi nha đầu kia gọi dậy, hết trang điểm, lại tới chọn y phục, thật phiền phức a.
Hoàng Phủ Nghi cau mày, còn buồn ngủ hỏi:
“Tuyết Nhi, không phải chỉ là sinh nhật thôi sao, để người ta ngủ tiếp một lát nữa đi.”
“Tiểu thư, không được, nếu đến chậm sẽ bị mắng.”
Tuyết Nhi trách cứ nói.
Nhưng, ánh mắt Hoàng Phủ Nghi đã muốn nhắm lại, thân mình đổ ra sau, Tuyết Nhi vội vàng đi lên đỡ, nhưng có người giành trước Tuyết Nhi một bước.
Một đôi tay thon dài nắm ở thắt lưng Hoàng Phủ Nghi, Hoàng Phủ Nghi dựa vào trong lòng Nam Cung Mị, bên miệng còn lộ ra chút chỉ bạc, là nước miếng đi.
Nam Cung Mị nhìn đến chỉ bạc trên y phục, hơi hơi lắc lắc đầu.
Xem ra lại phải đổi bộ y phục khác rồi.
“Hoàng Phủ Nghi sao còn chưa tỉnh?”
Nam Cung Mị nhíu mày hỏi Tuyết Nhi.
“Tiểu thư nàng vốn tỉnh, nhưng vừa ngủ thϊếp đi, nô tỳ đang muốn đánh thức tiểu thư.”
Tuyết Nhi sợ hãi trả lời.
Ở trước mặt tiểu thư, các nàng có thể không có quy củ, bởi vì tiểu thư sẽ không cùng các nàng so đo, nhưng ở trước mặt thiếu gia cẩn thận vẫn tốt hơn.
“Thôi thôi, ngươi đi xuống trước đi, ta đến đánh thức nàng.”
“Vâng, nô tỳ cáo lui trước.”
Tuyết Nhi lui đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Nam Cung Mị nhẹ nhàng mà đem Hoàng Phủ Nghi đặt ở trên giường, thật cẩn thận như nàng là trân bảo vậy.
“Ta nên bắt nàng làm sao bây giờ đây? Nàng trên danh nghĩa là cô cô của ta. Nhưng, nàng biết không? Ta không muốn nàng là cô cô của ta, cũng không thích ta là chất nhi của nàng.”
Nam Cung Mị vuốt ve sợi tóc của Hoàng Phủ Nghi, nhẹ nhàng nói.
Hắn chỉ mới sáu tuổi nhưng trên mặt lại hiện ra biểu tình không nên có ở độ tuổi này, trong mắt mang theo bất đắc dĩ cùng sủng nịnh.
Nam Cung Mị sáu tuổi, còn không biết trong mắt hắn là cái cảm xúc gì đi.
“Yêu nghiệt đáng chết, dám cười sau lưng người ta.”
Một lời vô nghĩa từ trong miệng thiên hạ trên giường phát ra.
“Nghi Nhi, nàng cũng biết, tên này, ta ở trong lòng gọi bao nhiêu lần, ta thật muốn có thể quang minh chính đại gọi nàng như vậy. Nhưng, thân phận chúng ta hiện tại cũng không cho phép.
Nàng có biết, ta vì cái gì không cho nàng gọi ta là chất nhi sao? Bởi vì, ta không thích làm chất nhi của nàng. Ta chán ghét thân phận này. Nếu nàng không phải cô cô ta, ta cũng không phải chất nhi của nàng, vậy, có bao nhiêu tốt a. Ta có thể gọi nàng một tiếng ‘Nghi Nhi’.”
Người nằm trên giường chép chép miệng, khóe miệng lộ ra một chút cười. Miệng còn tại lẩm bẩm nói:
“Yêu nghiệt. Ngươi là của ta, không được nhìn người khác cười.”
“Nghi Nhi, nàng còn không biết đi, sinh nhật xong, ta sẽ rời nhà đi học võ, một mình nàng, có thể thực nhàm chán hay không a. À, nàng làm sao biết nhàm chán đâu, mọi người đều thực sủng nàng, nàng, sẽ rất vui vẻ đi.”
Nam Cung Mị nhìn Hoàng Phủ Nghi một cái thật sâu, ở trên trán của nàng nhẹ nhàng hôn, đứng dậy rời đi, lại chưa phát hiện, người trên giường cau mày, miệng còn tiếp tục nói:
“Không cần, không cần đi.”
Nam Cung Mị mở ra cửa phòng rồi đi ra ngoài, nhìn đến Tuyết Nhi canh giữ ở ngoài viện, đi đến bên cạnh Tuyết Nhi mở miệng nói:
“Tuyết Nhi, tiểu thư còn đang ngủ, không cần đánh thức nàng, đợi cho khách nhân đều tới đầy đủ lại đánh thức nàng.”
Nói xong, Nam Cung Mị cũng không quay đầu lại đi rồi.
Tuyết Nhi nhìn thân ảnh đi xa, lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực.
‘Thiếu gia này đi đường là không có thanh âm sao? Dọa mình nhảy dựng. Bất quá, thiếu gia không phải nói người đi gọi tiểu thư tỉnh sao? Sao lại để cho nàng đi gọi.’
Phải biết rằng, tiểu thư rất khó đánh thức a, không những thế còn rất hay nổi cáu, mạng nhỏ của nàng chẳng lẽ sẽ bị mất như thế sao? Ngày thường tiểu thư đều là ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, sinh nhật năm trước, nàng kêu tiểu thư rời giường, đã bị một cái gối đầu ném thẳng vào, lòng nàng đến bây giờ vẫn còn sợ hãi a.
Lúc Tuyết Nhi đang rối rắm, trong viện truyền đến thanh âm Hoàng Phủ Nghi:
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, tỷ ở nơi nào?”
Nghe thanh âm kia, tâm Tuyết Nhi liền buông lỏng, xoay người bỏ chạy về phía trong viện, tốc độ kia có thể gọi là nhanh như bay, vì sao ư? Bởi vì nàng rốt cục không cần kêu tiểu thư. Mạng nhỏ cũng bảo vệ.
004 : Tuyết Nhi là nha hoàn bên người Hoàng Phủ Nghi, so với Hoàng Phủ Nghi lớn hơn mười ba tuổi