Chương 31: Nàng, thật giống Nghi Nhi

“Thái Tử Thủy Minh quốc đến.”

Tiếng giống như vịt đực của công công vang lên bên tai Hoàng Phủ Nghi, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ, nhưng nụ cười trên mặt lại tỏa ra.

Hiện tại mặt Hoàng Phủ Nghi đã cứng đơ, đã phải cười cả nửa ngày, thật khó chịu.

Hoàng Phủ Nghi đi theo sau Thanh Thánh, vào chỗ ngồi, ánh mắt lại nhìn quanh đánh giá.

Hoàng Thượng Nam Cung Vĩ ngồi ở chính giữa trên cao, ngồi bên trái là Hoàng Hậu, bên phải là Nguyệt quý phi đang được sủng ái. Tiếp theo là Liên quý phi.

Ừm, Hoàng Thượng biểu ca thật sung sướиɠ, bên người đều là tuyệt sắc giai nhân làm bạn, nhưng mà, hắn nếu dám không tốt với Hoàng Hậu biểu tẩu, ta sẽ chỉnh thảm hắn, phải biết rằng, trước kia Hoàng Hậu biểu tẩu rất cưng chiều ta đó.

Nam Cung Mị vẫn hồng y như trước.

Trong lòng Hoàng Phủ Nghi vui vẻ, Nam Cung Mị mặc hồng y, cũng là sinh nhật năm đó bọn họ cùng mặc.

Mị, quả nhiên vẫn nhớ ta a.

Mà khi nhìn đến nữ nhân bên cạnh Nam Cung Mị, trong mắt liền toát ra lửa giận. Nàng hiện tại thực khó chịu, nha nha.

Nam Cung Mị chết tiệt, xem ta trở về sẽ xử lý chàng thế nào.

“Huyền Vương gia Bích Nhu quốc đến.”

Nữ nhân bên người Nam Cung Mị cao hứng nói với Nam Cung Mị.

“Sư huynh, nhìn kìa, là nhị ca, nhị ca cũng đến đây.”

Nam Cung Mị cười sủng nịnh với nữ nhân kia.

“Sư huynh?”

Miệng Hoàng Phủ Nghi lặp lại hai chữ này.

Nói như vậy, nữ nhân bên cạnh Nam Cung Mị chính là Tiểu công chúa Thiên Thu – Bích Nhu quốc, cũng là Trắc phi của Nam Cung Mị. Nhị ca trong miệng nàng ta là Huyền Vương gia Thiên Huyền của Bích Nhu quốc.

Hừ, Nam Cung Mị, cũng dám lập phi. Chán sống.

“Sứ giả Khê Vận quốc đến.”

Vừa dứt lời, một thân ảnh mặc hoàng nhuyễn yên la liên bước nhẹ nhàng đi vào.

Hoàng Phủ Nghi nhìn về phía thân ảnh màu vàng kia, thật là một tuyệt sắc giai nhân.

Đang lúc Hoàng Phủ Nghi đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, thanh âm Nam Cung Vĩ đưa nàng trở lại hiện tại.

“Các vị, mọi người đều biết, hôm nay là sinh nhật Mị Vương gia, hôm nay ta sẽ tuyển phi tử cho Mị Vương gia và Thái Tử, bởi vậy, hôm nay, các vị Công chúa có thể tận tình thi triển tài nghệ của chính mình.

Hoàng Phủ Nghi ngồi ở trên ghế, trong lòng buồn bực.

Lát nữa, phải biểu diễn cái gì đây?

“Nha đầu, đang nghĩ xem biểu diễn cái gì sao? Nhưng đừng làm ta mất mặt.”

Thanh Thánh thì thầm nói với Hoàng Phủ Nghi.

“Lão ca, ca ngứa miệng à.”

“Không, không, dù sao ta vẫn giữ câu kia, hãy là chính mình, cố gắng hết sức.”

Hoàng Phủ Nghi cúi đầu không nói.

Có lẽ, nàng đã nghĩ xong rồi.

Giọng vịt đực của vị công công kia lại bắt đầu.

“Đầu tiên mời phần múa của Trưởng Công chúa Khê Vận quốc.”

………….. Múa rồi…………. Có múa…………… Có múa………….. Có múa……..

“Tiếp theo mời Công chúa Thủy Minh quốc đánh đàn.”

Hoàng Phủ Nghi tiêu sái lên đài, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Mị.

Nam Cung Mị không hề nhìn tới bên này, trong lòng Hoàng Phủ Nghi có chút mất mát.

Mà khi Nam Cung Lưu nhìn thấy Hoàng Phủ Nghi, sắc mặt lộ vẻ vui mừng.

Là nàng, nữ từ ở trường ngựa ngày đó, lát nữa ta muốn Phụ hoàng gả nữ tử này cho ta làm Thái Tử phi.

Hoàng Phủ Nghi nhẹ nâng huyền cầm cầm huyền, đôi môi khẽ mở, chính là bài ‘thần thoại xinh đẹp’:

Buông rơi những tháng ngày chờ đợi,

Sao rơi xuống gió lại gợi lên

Cuối cũng lại được ôm chàng trong lòng

Hai trái tim run run

Tin tưởng ta không thay đổi thiệt tình

Ngàn năm chờ đợi có ta hứa hẹn

Cho dù trải qua bao nhiêu trời đông giá rét

Ta cũng không buông tay

Gắt gao thật lâu cùng ta ràng buộc

Này mười ngón tay đan nhau

Đợi đến kiếp sau ngoái đầu nhìn lại

Lại gần nhau

Đau khổ đau đau yêu giải thoát

Nguyện cùng chàng gánh vác

Một lời yêu chàng

Không thể nói ra

Mỗi đêm bị đau lòng xuyên qua

Tưởng niệm có hay không chung điểm

Sớm thói quen cô độc

Ta mỉm cười đối mặt

Tin tưởng ta chàng lựa chọn chờ đợi

Trải nhiều đau khổ cũng không né tránh

Chỉ có sự dịu dàng của chàng có thể giải thoát

Khôn cùng lạnh lùng

Gắt gao thật lâu cùng ta ràng buộc

Này mười ngón tay đan nhau

Đợi đến kiếp sau ngoái đầu nhìn lại

Lại gần nhau

Đau khổ đau đau yêu giải thoát

Nguyện cùng chàng gánh vác

Một lời yêu chàng

Không thể nói ra

Làm cho chàng trở thành người ta yêu

Hoa kia vĩnh viễn nở rộ

Xuyên qua thời không tuyệt không cúi đầu

Vĩnh viễn không là mộng

Đau khổ đau đau yêu giải thoát

Nguyện cùng chàng gánh vác

Một lời yêu chàng

Không thể nói ra

Làm cho chàng trở thành người ta yêu

Hoa kia vĩnh viễn nở rộ

Cũng không là mãi mãi

Lúc này đây không cần đi trước

Chỉ có chân ái ở bên chàng và ta

Xuyên qua vô tận thời không

Chàng sẽ biết ta chờ chàng

Ở ngàn năm sau

Yêu là trong lòng duy nhất

Không thay đổi xinh đẹp thần thoại”

Tất cả mọi người đắm chìm trong khúc hát, tất cả đều say đắm và cảm động.

Mà khϊếp sợ trong mắt Nam Cung Mị biển hiện rõ ràng, nhìn về phía Hoàng Phủ Nghi.

Nàng, rất giống Nghi Nhi.