Chương 12: Ly biệt

Trời vừa tờ mờ sáng, Hoàng Phủ Nghi cũng đã tỉnh, nàng hiện tại, đã không còn tâm tư mà ngủ tiếp, bởi vì, chỉ còn vài canh giờ, Nam Cung Mị phải đi.

Hoàng Phủ Nghi xuống giường, mặc chỉnh tề, lẳng lặng ngồi ở trước mặt gương, chờ đợi thời gian Nam Cung Mị rời đi.

Rốt cục, Tuyết Nhi đến đây.

“Tiểu thư, Tiểu thư.”

Tuyết Nhi nhẹ nhàng gõ cửa gọi.

Cửa mở, tay Tuyết Nhi đang muốn gõ cửa lần nữa dừng ở không trung, nhìn tiểu thư ăn mặc gần như chỉnh tề, Tuyết Nhi sửng sốt một chút.

“Tuyết Nhi, có việc?”

Hoàng Phủ Nghi thản nhiên mở miệng.

“Hả, là Thiếu gia, Thiếu gia người, người.”

Tuyết Nhi không biết mở miệng như thế nào.

“Phải đi?”

Hoàng Phủ Nghi tiếp lời Tuyết Nhi mà nói.

“Chuyện là, Tiểu thư, Thiếu gia nói, nếu như người chưa tỉnh giấc thì coi như.”

Tuyết Nhi sợ hãi mở miệng, bởi vì tiểu thư hôm nay thực khác thường.

“Đi thôi.”

Hoàng Phủ Nghi dẫn đầu đi ở phía trước Tuyết Nhi, thân ảnh nho nhỏ, lại chứa đựng tình cảm thực nhiều.

Trước cửa chính, Nam Cung Mị đứng ở phía trước xe ngựa, cùng bọn Nam Cung Khắc cáo biệt, ánh mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm bên trong cửa.

Rốt cục, cái thân ảnh kia xuất hiện ở trong tầm mắt.

Hoàng Phủ Nghi nâng bước nhẹ nhàng, đi tới trước mặt Nam Cung Mị, trên mặt có chứa mỉm cười, nhưng là, nụ cười kia bao hàm nhiều cảm xúc mà Nam Cung Mị nhìn không hiểu.

“Mị Nhi phải đi?”

Thanh âm dịu dàng từ trong miệng Hoàng Phủ Nghi truyền ra.

Tất cả mọi người thực ngạc nhiên, Hoàng Phủ Nghi thế nhưng bình tĩnh như thế, lẽ ra Nam Cung Mị phải đi, cao hứng nhất hẳn là nàng a.

“Cô, cô.”

Nam Cung Mị gian nan gọi ra miệng.

“Mị Nhi rốt cục cũng thừa nhận cô cô ta đây.”

Hoàng Phủ Nghi thản nhiên mở miệng, nghe không ra cảm xúc gì.

Mọi người thấy vậy, Nam Cung Khắc dẫn đầu rời khỏi này nơi, những người khác cũng đều lần lượt rời đi theo. Chỉ để lại Hoàng Phủ Nghi cùng Nam Cung Mị bốn mắt nhìn nhau.

Hoàng Phủ Nghi lộ ra nụ cười dịu dàng như trước, giống như là nụ cười của phụ mẫu đối với hài tử của mình.

Lướt qua Nam Cung Mị, tầm mắt Hoàng Phủ Nghi dừng ở xe ngựa phía sau hắn, cười trêu nói:

“Chất nhi ngoan cũng không phải thiếu nữ, sao còn phải ngồi xe ngựa?”

“Hoàng Phủ Nghi.”

Một tiếng này của Nam Cung Mị thật nặng nề, thân hình Hoàng Phủ Nghi run rẩy một chút, hốc mắt đỏ lên.

“Aizzz.”

Nam Cung Mị nhẹ nhàng thở dài.

Tiếp theo, Nam Cung Mị tiến lên ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắm của Hoàng Phủ Nghi, ở bên tai Hoàng Phủ Nghi nhẹ nhàng nói:

“Nghi Nhi, chờ ta trở lại.”

Hoàng Phủ Nghi vô tâm vô phế nở nụ cười, nhưng là trong mắt lại từng ngấn nước mắt.

“Chất nhi ngoan, chờ huynh trở về, ta hát cho huynh nghe một bài, gọi là ‘thần thoại xinh đẹp’, trên đời chỉ có ta biết nha, tuyệt không truyền ra ngoài.”

Hoàng Phủ Nghi nức nở nói.

“Ừm.”

Chôn ở cổ Hoàng Phủ Nghi, cằm điểm nhẹ.

Tiếp theo, Hoàng Phủ Nghi đẩy Nam Cung Mị ra, cũng không quay đầu lại chạy về phía trong viện. Nàng sợ, nàng vừa quay đầu lại, hắn sẽ nhìn đến nước mắt của nàng, hắn sẽ gặp vạn kiếp bất phục013.

Nam Cung Mị nhìn thân ảnh chạy xa, ở trong lòng khẽ nói.

“Nghi Nhi, chờ ta trở lại, chờ ta.”

Nam Cung Mị lên xe ngựa, lạnh lùng nói:

“Đi.”

Xe ngựa xóc nảy ở trên đường, Nam Cung Mị lấy ra túi gấm Hoàng Phủ Nghi cho hắn, cái túi gấm kia là màu đỏ, phía trên lại thêu một đóa hoa sen, bề ngoài yêu mị, lại có tâm thuần khiết.

Cái này giống Nam Cung Mị, bề ngoài yêu mị, sớm bị Hoàng Phủ Nghi nữ tử như hoa sen kia, dần dần chiếm được được tâm của hắn.

Từ nay về sau, Hoàng Phủ Nghi là tâm của Nam Cung Mị, Hoàng Phủ Nghi ở, Nam Cung Mị ở, Hoàng Phủ Nghi mất, Nam Cung Mị, sẽ mất đi tâm.

013 : muôn đời muôn kiếp không thể trở lại, quay lại được