Đêm, thực tĩnh, Hoàng Phủ Nghi để cho Tuyết Nhi chuyển ghế dựa ra sân.
Hoàng Phủ Nghi nằm ở ghế quý phi010, nhìn trăng trên trời một vòng sáng tỏ. Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sáng mai, chất nhi ngoan muốn đi nha, thực luyến tiếc hắn.
Hoàng Phủ Nghi hiện tại trong lòng rất khó chịu, bởi vì, nàng giống như thích Nam Cung Mị rồi. Nhưng, hiện tại mới phát hiện, có phải quá muộn hay không, ngày mai, hắn muốn đi a.
“Ừm, rượu ngon, ngon…… Rượu ngon.”
Một tiếng nam nhân từ trong góc phát ra.
Tâm Hoàng Phủ Nghi như chạy tới cổ họng.
Sẽ không phải là tiểu thâu011 đi, trăm ngàn đừng là đạo tặc hái hoa012 a, ngẫm lại nàng mới hai tuổi a, cho dù không đủ trình độ một đóa hoa, nhưng tốt xấu cũng là một nụ hoa đi.
Ông trời nha, ngươi trăm ngàn đừng làm cho tiền đồ tốt của ta chôn vùi ở hôm nay nha, ngày của ta còn dài rất.
Qua nửa ngày, lại không có động tĩnh, Hoàng Phủ Nghi lấy hết can đảm, đi ba bước lui hai bước hướng góc đi đến.
Hoàng Phủ Nghi mới vừa đi đến chỗ tối, một cái bóng đen ngã lại, sợ tới mức Hoàng Phủ Nghi vội lui vài bước, tiếp theo nương ánh trăng, Hoàng Phủ Nghi ngờ ngợ nhận ra đó là một người.
Hoàng Phủ Nghi đi ra phía trước, mới nhìn rõ diện mạo người kia, một thân trang phục khất cái, tóc dùng một chiếc đũa cố định lại, ông hẳn là tuổi trung niên, một thân mùi rượu, thực gay mũi.
Hoàng Phủ Nghi hỉ hỉ cái mũi, nhìn người kia hình như không còn tỉnh táo nữa. Hoàng Phủ Nghi cầm lấy chén trà trên bàn, hất lên trên mặt người kia.
Người tới mông mông lung lung mở mắt, nhìn nữ oa trước mắt, hé miệng nói:
“Tiểu nữ oa, thế nhưng không sợ ta.”
Hoàng Phủ Nghi thấy tửu quỷ trước mắt ý thức còn ở giai đoạn mông mông lung lông, tàn nhẫn nhẫn tâm, cầm một ly dấm chua cùng ớt đổ vào miệng người kia, người kia ho khan vài tiếng, ý thức xem như dần dần thanh tỉnh lại đây.
“Tiểu nữ oa, tuổi còn trẻ, chiêu cay độc này học từ ai.”
Người nọ lắc lắc lắc lắc đứng lên, nhưng ý thức đã muốn thanh tỉnh.
“Ông là người nào?”
Hoàng Phủ Nghi lạnh lùng nói.
“Tiểu nữ oa, con là ai?”
Người tới hỏi ngược lại.
“Ông ở trong viện của ta, thế nhưng không biết ta là ai?”
Hoàng Phủ Nghi cười nhạo nói.
“Tiểu nữ oa, trong viện của ngươi xuất hiện một người mình không biết, thế nhưng còn trấn định như thế, được được được, bằng phần bình tĩnh này của con, lão phu quyết định, phải thu con làm đồ đệ.”
“Không có hứng thú.”
Hoàng Phủ Nghi không nể mặt nói.
“Làm sao, không hỏi ta là ai?”
Người kia hỏi.
“Ông đối với ta không có uy hϊếp, cần gì phải hỏi nhiều như vậy.”
Hoàng Phủ Nghi thản nhiên nói.
“Nữ oa, lão phu định thu đồ đệ là con, nhớ kỹ, lão phu là Vô Ưu.”
Thanh âm truyền vào lỗ tai Hoàng Phủ Nghi, nhưng trước mắt cũng đã không có người, Hoàng Phủ Nghi âm thầm tán thưởng nói:
“Võ công vậy mà lại cao như thế.”
Hoàng Phủ Nghi một lần nữa nằm lên ghế quý phi, trong lòng tính.
‘Ngày mai có muốn đi tiễn Nam Cung Mị hay không? Nhưng hắn không có nói cho mình ngày mai muốn đi học võ, có phải liền thể hiện hắn không hy vọng mình đi tiễn hắn hay không? Nhưng, không đi tiễn hắn, thật sự được không? Dù sao mình hiện tại là biết hắn phải đi a.’
Hiện tại Hoàng Phủ Nghi trong lòng thực loạn.
‘Mặc kệ, không nghĩ.’
Đột nhiên Hoàng Phủ Nghi nghĩ đến cái quái lão nhân vừa rồi, cẩn thận nghĩ lại, học võ công, cũng không có chỗ nào không tốt a. Còn có, trực giác nói cho nàng, vô luận là học võ công hay là bái người sư phụ này, đối với nàng đều không có chỗ không tốt.
‘Bất quá, người kia, Vô Ưu, chính mình phải liên hệ đến ông như thế nào đây? Nhưng ông vừa mới nói chắc chắn thu đồ đệ là ta, như vậy, chính ông hẳn là sẽ đến liên hệ chính mình đi.’
Nghĩ nghĩ, Hoàng Phủ Nghi ở ghế ngủ luôn.
Trong đêm đen, có người thay Hoàng Phủ Nghi đắp cái chăn lên.
Người đó là, Nam Cung Mị.