Chương 50: Hoàng Đế rất ngầu (2)

Thấy Ngô Dũng Cảm bị kéo đi, giấc mộng trở thành Hoàng Hậu của Ngụy Bạch Liên lập tức vỡ tan tành.

Nàng ta khóc rống lên, khóc đến độ hai mắt sắp mù.

Chẳng bao lâu sau, tin tức cha con Võ Bình Hầu bán nước đã truyền khắp từng ngóc ngách, truyền đến tai của từng bách tính cả nước.

“Hối hận vì trước kia không học hành chăm chỉ, để đến hiện tại vốn từ chỉ có mỗi “con mẹ nó”. Con mẹ nó, lại có dưa để gặm rồi.”

“Đây là quả dưa thứ năm của ngày hôm nay rồi.”

“Rốt cuộc hôm nay là ngày hoàng đạo gì, mà toàn dưa ngon dưa bổ thế này.”

“Hôm nay nhiều dưa quá, ăn căng cả bụng, chẳng còn bụng mà ăn cơm nữa.”

“Dưa này ta thích! Cha con Võ Bình Hầu làm rất nhiều việc ác, không những lừa gạt bạch tính, cướp đoạt dân nữ một cách trắng trợn, mà còn thông đồng với địch phản quốc. Nên gϊếŧ!”

“Không chỉ nên gϊếŧ, mà còn nên tru di cửu tộc, tránh hậu hoạn về sau.”

Triều đình nhanh chóng điều tra thẩm vấn cha con Võ Bình Hầu, cuối cùng quyết định tru di cửu tộc.

“Tốt quá! Nhà Võ Bình Hầu bị tru di cửu tộc rồi. Hả lòng hả dạ!”

“Không có cha con Võ Bình Hầu, kinh thành thái bình hơn hẳn. Sau này nữ nhi nhà ta sẽ có thể thoải mái ra đường đi dạo, không cần lo lắng bị Ngô Dũng Cảm bắt về làm nha hoàn thông phòng nữa.”

“Hoàng Thượng anh minh!”

“Tân Hoàng vừa đăng cơ đã làm được một chuyện tốt cho bách tính, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Lúc này dân chúng đang hết lời khen ngợi Mộ Dung Cẩn, mà không biết rằng, sau này sẽ có càng nhiều chuyện tốt giáng xuống đầu họ…

Sau khi thu hồi binh quyền trong tay Võ Bình Hầu, khám xét nhà của cửu tộc Võ Bình Hầu, Mộ Dung Cẩn phát hiện ra một chuyện vô cùng trọng đại:

Võ Bình Hầu còn giàu hơn đương kim Hoàng Đế là chàng.

Qua quá trình thống kê tài sản, chàng phát hiện Võ Bình Hầu không những có nhiều bất động sản, vàng bạc, ngọc ngà châu báu, mà còn có rất nhiều tranh chữ, nhiều như rừng vậy. Tổng tài sản ước tính chừng ba trăm vạn lượng bạc trắng.

Ba trăm vạn lượng bạc trắng đó.

Ba trăm vạn lượng bạc trắng nhiều cỡ nào?

Trong thời kỳ thiên hạ thái bình, quốc khố cũng không có ba trăm vạn lượng bạc trắng.

Nói Võ Bình Hầu phú khả địch quốc, lời này không ngoa chút nào.

Huống hồ, từ khi Mộ Dung Cẩn tiếp quản nước Đại Yến đến nay, quốc khố vẫn luôn trong trạng thái trống rỗng.

Tiền bạc trong quốc khố đã bị Tiên Hoàng, cũng chính là lão cha hoang da^ʍ vô độ của chàng tiêu xài hết.

Tiên Hoàng chỉ biết hưởng lạc, xa hoa lãng phí, còn bắt chước Thương Trụ Vương khởi công xây dựng ao rượu rừng thịt.

Ao rượu rộng đến độ có thể chèo thuyền rong chơi, rừng thịt bao la bát ngát, trên mỗi cây đều treo đầy thịt, để ông ta tùy thời lấy ăn.

Dân chúng thiếu điều chết đói, chỉ đành ăn đất để kéo dài hơi tàn, tiên hoàng thì cả ngày Mãn Hán toàn tịch.

Mãi đến tận lúc sắp chết, Tiên Hoàng vẫn ham hưởng lạc: ông ta hơn bảy mươi tuổi rồi, sức yếu đến độ không để đi đường, lưng còn đến độ không thể đứng thẳng, nhưng ông ta vẫn cố chấp nạp một thiếu nữ vừa cập kê làm Quý Nhân.

Tiên Hoàng già nhưng thói háo sắc thì không già, để “khía cạnh” đó trở nên mạnh mẽ hơn, ông ta uống xuân dược.

Khi màn đêm buông xuống, Tiên Hoàng mệt chết trên giường.

Có thể nói, Mộ Dung Cẩn phải tiếp nhận một quốc gia bấp bênh, đang trên đà sụp đổ.

Hiện tại, để bách tính có thể an cư lạc nghiệp, bất kể phát triển nông nghiệp hay thương nghiệp thì cũng là lúc cần bạc, ba trăm vạn lượng bạc trắng này đến rất đúng lúc.

Quốc khố lập tức đầy ắp.

Mộ Dung Cẩn hạ lệnh kê một chiếc trống Đăng Văn ngay cửa cung.

Trống Đăng Văn có tác dụng gì ư?

Chính là để nhóm dân chúng bình thường không quyền không thế đánh trống kêu oan, hễ dân chúng có oan khuất gì, đều có thể gõ trực tiếp đánh trống.

Đường kính của trống Đăng Văn tận ba mét, nếu đánh mạnh, chắc chắn tiếng trống sẽ vang khắp kinh thành.

Sau khi nghe được tiếng trống, Hoàng Đế sẽ đích thân thẩm tra, xử lý vụ án, giúp dân chúng rửa sạch oan khuất, để dân chúng không còn sợ cường quyền ức hϊếp nữa.

Hành động này rất được lòng người, sau khi hay tin, không ai không giơ ngón cái khen: Hoàng Đế rất ngầu!

Mộ Dung Cẩn thu được một làn sóng khen ngợi từ dân:

“Nghe đồn rằng vị Hoàng Đế trẻ tuổi này gϊếŧ cha diệt huynh, là một bạo quân. Nhưng từ khi lên ngôi đến nay, mỗi việc người làm đều có lợi cho dân chúng.”

“Lén nói một câu đại nghịch bất đạo, Tiên Hoàng chết đi, thật sự là phúc khí của dân chúng.”

“Về sau dân chúng tầm thường chúng ta cũng không sợ bị bắt nạt nữa. Chúng ta có Hoàng Thượng làm chỗ dựa cơ mà.”

Nữ quyến cả nước đều một lòng ngưỡng mộ Hoàng Đế:

“Hoàng Đế không những lòng mang thiên hạ, lo nghĩ cho lợi ích của dân, mà còn…”

Gương mặt nhóm nữ quyến đỏ bừng lên, giữa mày hiện rõ sự ngại ngùng xấu hổ:

“Mà còn, nghe đồn, Hoàng Đế có diện mạo tuấn tú, vóc người cao lớn, vô cùng đẹp trai.”

Nhóm nữ quyến rục rịch lòng xuân.