Chương 9

Diệp Mặc cười nhìn anh ấy, trong lòng vui vẻ nên xua tay và nói: "Hôm nay ta đã vinh dự được lên ngôi hoàng đế, mọi người đều có thưởng! Mọi người đều có thưởng!”

Thẩm Nham lập tức nịnh cô, nói: "Bệ hạ thật hào phóng!”

Thư ký Trần nhìn hai người đang diễn với nhau: "...”

Vẻ mặt của anh ta rất khó tả.

Về phần 5% cổ phần theo như lời Diệp Mặc, anh ta không tin… Nếu tổng giám đốc Diệp thật sự cho cô Diệp 5% cổ phần, e là cả nhà họ Diệp sẽ bùng nổ mất.

...

Bởi vì đột nhiên biết được bản thân sắp có 5% cổ phần, tinh thần của Diệp Mặc vô cùng phấn khởi, mãi cho đến khi xuống xe cô vẫn tràn đầy sức sống, tinh thần vô cùng tốt.

Cho nên, khi cô vừa xuống xe nhìn thấy người đàn ông trung niên đứng ở cửa, cô đã bước nhanh qua, tha thiết nắm lấy tay đối phương, nước mắt lưng tròng tình thâm ý thiết gọi một tiếng: "Cha!"

Thư ký Trần theo sát phía sau thấy một màn như vậy, biểu cảm trên mặt cứng đờ, nhịn không được nói: "... Cô Diệp, đó không phải tổng giám đốc Diệp mà là quản gia nhà họ Diệp, Chu Diệp Bình.”

Một tiếng “cha” vừa rồi Diệp Mặc gọi chất chứa bao nhiêu tình cảm chân thành thì lúc này bầu không khí ở hiện trường lúng túng bấy nhiêu.

“Xuỳ…”

Diệp Mặc đột nhiên nghe thấy một tiếng cười chế nhạo ở đằng trước.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy một thanh niên mặt mày ương bướng, tướng mạo cao ngạo đang khoanh tay đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống cô với vẻ mặt giễu cợt khinh thường.

“Ngay cả cha ruột của mình cũng không biết, nhìn cô thế kia thật giống như lời đồn, ngoài gương mặt ra chẳng còn gì khác.” Thanh niên này vừa mở miệng ra đã phán như thầy tướng số, giọng điệu cực kỳ mỉa mai.

Diệp Mặc u ám nhìn anh ta, miệng nói ra một câu: “...Trước mặt quả nhân lại dám chỉ trích sai lầm, ngươi sẽ được ban thưởng.”

Người nào đó đã sống ở nước ngoài lâu năm cau mày hỏi: “Cô nói vậy là có ý gì?”

Diệp Mặc nhoẻn miệng cười, vừa nghiêm túc lại chân thành nhìn anh ta nói: “Ồ, anh nghe không hiểu cũng chẳng sao đâu, bởi vì tôi đơn giản chỉ mắng anh là đồ ngốc mà thôi.”

Nghe vậy, thanh niên ngay lập tức nổi điên, chỉ mặt Diệp Mặc mắng: “Tôi nói cho cô biết, cái loại người như cô, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận cô là em gái của tôi đâu! Tóm lại, Diệp Miểu tôi chỉ có duy nhất một đứa em gái, đó là Bảo Châu, dù thế nào đi nữa nhất định không phải là loại người thiển cận lại chẳng có phép tắc như cô!”

“Ồ.” Diệp Mặc đối với việc này tỏ ra rất bình thường, dáng vẻ chẳng mấy hứng thú, chỉ nói: “Vừa khéo tôi cũng có quan điểm giống anh đấy. Anh trai của Diệp Mặc này cũng không phải cái dạng A Miêu A Cẩu nào muốn làm cũng được đâu…”

Cô nhìn người trước mặt bằng ánh mắt xét nét, tặc lưỡi nói: “Xem ra hai người chúng ta ý tưởng lớn gặp nhau rồi.”

“Ánh mắt của cô là sao đấy?” Diệp Miểu tức đến phát cười: “Cô ghét bỏ tôi à? Cô lấy tư cách gì mà ghét bỏ tôi?”

Diệp Mặc nhướng mày: “Vậy là anh thấy được rõ ràng tôi ghét bỏ anh như thế nào sao? Vậy thì tôi cũng nói thật với anh, tôi quả thực rất ghét anh!”

Cô lạnh lùng nhìn đối phương, hơi nâng cằm lên nói: “Nói người khác thiển cận lại chẳng có phép tắc, vậy bản thân anh có phép tắc đến mức nào? Đối mặt với em gái cùng huyết thống với mình đã ly tán biết bao nhiêu năm mà thái độ của anh như vậy là đã có phép tắc dữ chưa?”

Diệp Mặc hỏi vặn lại một câu vô cùng sắc bén, đến mức Diệp Miểu nghe xong không khỏi cảm thấy hơi yếu thế, nhưng ngay lập tức anh ta đã nói lý lẽ rất hùng hồn: “Thảo nào trên mạng đều nói cô không những vô văn hoá mà miệng lưỡi cũng vô cùng sắc bén, bây giờ xem ra thực sự là như vậy rồi.”

“Hình như vừa rồi tôi nghe thấy tiếng chó sủa.” Diệp Mặc nhìn quản lý của mình dò hỏi: “Anh Thẩm, anh có nghe thấy không?”

Thẩm Nham: “...”

Đối diện với ánh mắt muốn ăn thịt người của Diệp Miểu, anh ấy cương quyết đứng về phía Diệp Mặc, gật đầu vô cùng kiên định: “Hình như anh cũng có nghe thấy.”