Chương 7

“Tôi hỏi chút cũng không được à?" Anh ấy lầm bầm đi ra thang máy: "Tôi là người đại diện đấy, xấu hổ quá.”

Lúc này, 888 nói với giọng điệu hóng hớt: [Ký chủ, tôi vừa nhìn thấy thư ký Trần thở phào nhẹ nhõm kìa! Cô cố ý nhắc đến cô Tây Á để hù dọa thư ký Trần à?]

Trong mắt Diệp Mặc hiện lên chút ác ý và thú vị, nói: [Ai, ai bảo tao có tầm mắt hạn hẹp, tính toán chi li... Tao cố ý đấy!]

888 cảm thán: [Ký chủ, cô xấu xa quá đi.]

Diệp Mặc nhướng mày, không xấu hổ, ngược lại còn tự hào: [Tao sẽ coi như mày đang khen tao.]

Mà ở phía sau Diệp Mặc là thư ký Trần đang nhìn chăm chú vào bóng lưng cô, biểu cảm trông có vẻ ổn trọng và nghiêm túc, nhưng thật ra lúc này trong đầu anh ta vô cùng rối loạn.

Thư ký Trần thật sự không hiểu sao cô Diệp này lại biết ông ta thích cô Tây Á, ông ta dám khẳng định rằng bản thân tuyệt đối không có để lộ ra chút tình cảm nào ở trước mặt đối phương... Chẳng lẽ, cô biết bói toán thật à?

Giờ khắc này, thư ký Trần cảm thấy chủ nghĩa khoa học mà mình thờ phụng đang lung lay sắp đổ, bị vây ở bờ vực vỡ nát cực kỳ kịch liệt.

Nói đến đây thì chúng ta không thể không nói về việc cô Tây Á là ai.

Nếu như bạn là người không chú ý đến t.h.ế g.i.ớ.i 2D, anime thì đại khái bạn sẽ không biết cái tên này, nhưng nếu như là người yêu thích 2D chắc chắn sẽ rất quen thuộc với cái tên cô Tây Á, dù sao thì cô Tây Á chính là nữ thần của vô số người đam mê anime.

Mà thư ký Trần thoạt nhìn là người nghiêm túc đứng đắn, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng bí mật của anh ta cũng không khác với mấy otaku cho lắm, cô Tây Á chính là nữ thần của anh ta.

Nhiều năm qua, thư ký Trần luôn giấu rất kỹ thân phận otaku của mình ở bên ngoài, chỉ là anh ta hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ bị người khác vạch trần chuyện này vào hôm nay.

Xấu hổ, xấu hổ, sụp đổ...

Giờ phút này cảm xúc trong lòng thư ký Trần có thể nói là rất phức tạp.

“Không sao đâu, thư ký Trần." Dường như Diệp Mặc biết tâm trạng phức tạp của anh ta lúc này, cô an ủi: “Có ai chưa từng trải qua cái chết xã hội trên đời này đâu? Chỉ cần anh không xấu hổ thì người xấu hổ chính là tôi!”

Thư ký Trần bình tĩnh nhìn cô, hỏi: "Vậy bây giờ cô Diệp đang cảm thấy xấu hổ à?”

Diệp Mặc không chút do dự: "Hoàn toàn không có." Cô không biết cách viết hai chữ xấu hổ.

Thư ký Trần mỉm cười và không nói gì.

***

Ba người đi tới bên ngoài tòa nhà công ty, thư ký Trần đã gọi điện thoại thông báo cho tài xế, lúc này xe đang dừng ở cửa, ba người thuận lợi ngồi lên xe.

“... Để tôi giới thiệu với cô Diệp về người thân trong nhà cô." Thư ký Trần lên tiếng.

Nghe vậy, Diệp Mặc lập tức làm ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

Sau đó theo lời giới thiệu của thư ký Trần, cô đã nắm được sơ bộ hoàn cảnh của người thân mình.

Nhà họ Diệp có tổng cộng sáu người, cha mẹ Diệp là hai người, thêm bốn người con, trong đó có ba người con trai, một người con gái.

Diệp Bảo Châu là con gái duy nhất của nhà họ Diệp, vừa sinh ra đã mắc bệnh tim nên đương nhiên là cô ta được mọi người trong nhà họ Diệp vô cùng yêu thương và quan tâm săn sóc.

Hơn nữa loại yêu thương và quan tâm này đã kéo dài suốt hai mươi ba năm kể từ khi cô ta sinh ra, cho nên mặc dù bây giờ có tin tức cô ta không phải con gái ruột của nhà họ Diệp, tình yêu của người nhà họ Diệp dành cho cô ta cũng sẽ không tiêu tan trong thời gian ngắn.

Mà bây giờ Diệp Mặc là đứa con gái ruột mới được tìm về, cô chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Diệp, càng miễn bàn đến việc có nền tảng tình cảm gì đó, cho nên, nếu như cô thật sự trở về nhà họ Diệp thì tình cảnh của cô lúng túng đến mức mắt thường có thể thấy rõ.

Thư ký Trần cũng không nhịn được toát mồ hôi hột vì tương lai của cô.

Diệp Mặc nghe thư ký Trần giới thiệu xong, đột nhiên cảm thán nói: "... Xem ra lúc trước nhà họ Diệp hoàn toàn không nghe theo lời kêu gọi kế hoạch hóa gia đình của quốc gia nên mới sinh bốn đứa con, ý thức tư tưởng này hoàn toàn khác với tôi.”