[Ký chủ, để tôi nói cho cô biết, cái người thư ký Trần này ấy…]
Diệp Mặc bất ngờ không kịp đề phòng, từ chỗ 888 biết được một "quả dưa" của thư ký Trần, điều này khiến cho ánh mắt cô nhìn thư ký Trần không khỏi trở nên hơi kỳ quái.
Thư ký Trần bị cô nhìn vài lần: "...”
“Cô Diệp, nếu cô có chuyện gì muốn nói với tôi thì cô cứ việc nói thẳng ra đi." Cô đừng nhìn tôi kiểu muốn nói lại thôi như vậy.
Nghe thế, đôi mắt Diệp Mặc chợt sáng ngời, điều này làm cho thư ký Trần có ảo giác cô đang chờ mình nói những lời này, anh t cảm thấy hối hận trong lòng… có lẽ mình không nên nói câu đó.
Diệp Mặc đã hăng hái mở miệng hỏi: "Thư ký Trần, tôi rất tò mò, nếu như tôi và Diệp Bảo Châu xảy ra mâu thuẫn thì anh sẽ đứng về phía ai?"
Thư ký Trần sửng sốt, anh t chợt nói: "Theo tôi thấy thì bất kể là cô hay là cô Bảo Châu đều là người rất dễ ở chung, cho nên, hẳn là hai người có thể hòa thuận với nhau, sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì đâu."
Diệp Mặc bật cười, cô lắc đầu nói: "Thư ký Trần, anh nói thế vì anh cũng không tin đúng không?”
Cô bình tĩnh trần thuật lại sự thật: "Diệp Bảo Châu thà giả bệnh chứ không muốn để người nhà họ Diệp tới đích thân đón tôi, anh cảm thấy cô ta sẽ hòa thuận với tôi chắc?”
Nếu Diệp Mặc là một người hay nuốt giận vào lòng, không chừng cô còn có thể kìm lại để ở chung với cô ta, nhưng thật không khéo, Diệp Mặc không phải là người sẽ để bản thân bị thiệt thòi, cho nên có thể tưởng tượng được sau này cô và Diệp Bảo Châu ở chung sẽ khó chịu cỡ nào.
Nghe Diệp Mặc nói xong, thư ký Trần không thể không thừa nhận lời cô nói là đúng, sau này e là cuộc sống gia đình của cấp trên sẽ rất náo nhiệt.
Ngay khi thư ký Trần cảm thán như vậy ở trong lòng, Diệp Mặc đứng ở bên cạnh anh ta đột nhiên nói một câu: "Thư ký Trần, cô Tây Á có đáng yêu không?"
Thư ký Trần theo bản năng trả lời: "Có... Hả?!”
Trả lời được một nửa, đột nhiên nhận ra được có chỗ nào đó không đúng, anh ta hoảng sợ nhìn về phía Diệp Mặc, lập tức nhìn thấy ánh mắt Diệp Mặc mang theo vài phần giảo hoạt.
Thư ký Trần: "...”
"Cô, cô..." Sắc mặt thư ký Trần lúc thì đỏ lúc thì xanh, cả người anh t như bị sóng thần ập tới.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh t mới nghẹn ra một câu, hỏi Diệp Mặc: "Sao cô biết cô Tây Á?”
“Cái này ấy à," Diệp Mặc nghiêm trang bịa chuyện: "Thật ra tổ tiên cha mẹ nuôi của tôi là thầy bói, vừa hay tôi kế thừa được y bát của tổ tiên, là thần toán của thế hệ này trong gia đình chúng tôi.”
Thẩm Nham ở bên cạnh sửng sốt: "Thật sao?!”
Anh ấy vỗ tay một cái như chợt tỉnh ngộ: "Khó trách lúc anh nói thư ký Trần tới tìm em thì em không kinh ngạc chút nào, hóa ra em đã biết được điều này trước rồi sao? Sao em có năng lực như vậy mà trước đây em không nói cho anh biết?”
Rõ ràng là tôi đang bịa chuyện thì sao nói cho anh được hả đại ca?
Diệp Mặc không nói gì, cô không thể tin nhìn người đại diện của mình, phát hiện dường như anh ấy thật sự nghĩ tất cả những gì mình nói đều là sự thật.
Diệp Mặc: "..." Tôi còn cần người đại diện này sao?
Cô lại nhìn về phía thư ký Trần, phát hiện thư ký Trần cũng có vẻ mặt "Thì ra là thế".
Diệp Mặc nhịn không được lại im lặng: "...”
“Cô Tây Á là ai?” Thẩm Nham đột nhiên nhớ tới vấn đề này, tò mò hỏi, "Hai người đều biết đến người này, chẳng lẽ cô ấy là ngôi sao lớn nào đó ở nước ngoài à? Không đúng, nếu cô ấy là ngôi sao lớn thì sao tôi lại không biết?”
“Cô Tây Á là ai…”
Giọng Diệp Mặc ngân dài, cô vừa nói vừa nhìn về phía thư ký Trần, cô không ngạc nhiên khi thấy biểu cảm trên gương mặt của thư ký Trần hơi cứng đờ.
Diệp Mặc dừng lại rồi chợt nói: "Cô Tây Á là ai ấy à, dù sao anh cũng không biết, anh Thẩm, anh hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Nói xong, thang máy đã tới lầu một, Diệp Mặc dẫn đầu đi ra ngoài, thư ký Trần theo sát phía sau, để lại một mình người đại diện Thẩm với vẻ mặt mơ hồ đứng ở trong thang máy.