Thư ký Trần khϊếp sợ nhìn Diệp Mặc, vẻ mặt như đang muốn nói "Sao cô biết chuyện này?".
Diệp Mặc ngượng ngùng bảo: "Tôi chỉ biết rõ hơn người khác một chút thôi…”
Biết nhiều chuyện hơn người khác lắm.
Ánh mắt thư ký Trần nhìn Diệp Mặc có chút mơ hồ, không biết anh ta đang suy nghĩ điều gì.
“Không phải nhà họ Diệp làm thế là quá đáng lắm sao?” Thẩm Nham đột nhiên cả giận nói: "Dù sao thì Diệp Mặc cũng là con gái ruột của bọn họ, bởi vì con gái nuôi bị bệnh tim nên bọn họ bèn mặc kệ không thèm quan tâm tới em ấy nữa ư?”
Anh ấy đã tự động gọi Diệp Bảo Châu là "con gái nuôi".
“Diệp Mặc, anh thấy chúng ta không cần nhận người thân như này đâu, nhận kiểu người nhà vô tâm thế này thì có ích lợi gì đâu?" Anh ấy tức giận nhìn về phía Diệp Mặc, cảm thấy không đáng cho cô.
Diệp Mặc lại nói: "Vì sao lại không nhận?”
Cô cười: "Đây chính là nhà họ Diệp đó, anh Thẩm, không phải lúc trước anh đã nói với em, nếu em có thể là người nhà họ Diệp thì có thể tránh được nhiều đường vòng trong mớ luẩn quẩn này sao?"
Thẩm Nham im lặng: "Chuyện đó sao có thể giống nhau được chứ?”
"Không có gì khác biệt cả," Giọng Diệp Mặc rất bình tĩnh: "Anh Thẩm, anh thử nghĩ xem, có danh hiệu là nhà họ Diệp rồi, sau này em sẽ sống dễ dàng hơn ở trong giới giải trí đúng không? Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến em cảm thấy vui mừng rồi!”
Cho dù là giới giải trí hay ngành nghề nào, chỉ cần dính vào vòng tròn quan hệ thì chắc chắn sẽ liên quan đến việc phải nâng tài nguyên của mình lên, mối quan hệ xã hội cùng với bối cảnh, mà Diệp thị chắc chắn là tài nguyên mạnh mẽ nhất và có mối quan hệ xã hội vững chắc nhất.
Nếu Diệp Mặc có thể nhận Diệp thị... Thẩm Nham thử suy nghĩ một chút.
"Không được không được." Anh ấy nghiến răng bảo: "Anh không phải là người dễ bị dụ đâu! Nếu như để em chịu thiệt thòi thì chúng ta không cần bối cảnh này!"
Diệp Mặc nghe xong không khỏi có hơi cảm động, chỉ là...
“Anh Thẩm, anh cảm thấy em là người chịu thiệt thòi ư?" Cô nghiêm túc hỏi.
Thẩm Nham: "..." Sự khó chịu trong lòng vừa mới nổi lên đột nhiên biến mất.
Đúng vậy, anh ấy đã quên, đây chính là Diệp Mặc, cô sẽ để cho mình bị tủi thân, bị uất ức ư?
Không thể nào.
Giờ phút này, Thẩm Nham đột nhiên bình tĩnh lại, sau đó, đại não của người đại diện bắt đầu nhanh chóng hoạt động.
"... Nếu dựa lưng vào Diệp thị, vậy có thể lấy được vài tài nguyên, em có biết nhãn hiệu BN này không, lúc trước bọn họ có ý để em làm người phát ngôn, nhưng bởi vì bối cảnh của em không thể cạnh tranh với Từ Tư cho nên vị trí người phát ngôn này đã bị bên Từ Tư lấy đi rồi!"
“Còn có kịch bản bộ phim Kiếm này, rõ ràng họ đã đưa kịch bản tới rồi…”
Một người đại diện, một nghệ sĩ bắt đầu "bàn bạc kế hoạch tương lai với nhau", càng nói càng hưng phấn.
Thư ký Trần bên cạnh: "...”
Trần thư ký nhịn không được ho nhẹ hai tiếng thể hiện sự tồn tại của mình, nếu không anh ta sợ hai người này sẽ quên anh ta vẫn còn đang đứng nghe ở bên cạnh họ.
Nói cách khác, có phải họ hơi không nể nang gì ai khi họ thương lượng về việc phải mượn tài nguyên nhà họ Diệp để trở nên nổi tiếng bằng cách nào ở trước mặt thư ký tổng giám đốc Diệp thị không?
Mà thư ký Trần vừa ho khan một tiếng xong, cuối cùng anh ta cũng khiến cho Thẩm Nham đang hơi hưng phấn chợt tỉnh táo trở lại.
“Khụ, thư ký Trần, anh vẫn còn ở đây à.” Anh ấy nói một cách gượng gạo.
Thư ký Trần mỉm cười: "... Ngại quá, xin lỗi vì đã quấy rầy cuộc trò chuyện của hai người, nhưng tôi vẫn luôn ở đây nãy giờ." Chỉ là hai người bơ tôi thôi, được chưa.
Thẩm Nham cười gượng: "... Ha ha ha, thư ký Trần nói chuyện hài hước ghê.”
Thư ký Trần nhìn về phía Diệp Mặc, thấy nụ cười tủm tỉm trên mặt đối phương, dường như cô không thèm để ý với cái gọi là Diệp thị, thậm chí bao gồm cả người thân của mình, sau đó anh ta nghĩ đến kết luận "không tốt" cô mới nói vừa rồi, trong lòng càng không khỏi giật mình.
“Cô Diệp, cô thấy bây giờ cô có rảnh không?” Anh ta mở miệng hỏi: "Nếu cô rảnh thì ngài Diệp muốn gặp cô một lần.”
Thẩm Nham nhìn về phía Diệp Mặc, anh ấy muốn xem cô nghĩ gì: "Em có muốn đi không?”
“Đương nhiên em muốn đi rồi!” Diệp Mặc không chút do dự đáp: "Chỉ cần em do dự một giây thôi thì cũng là đang không tôn trọng tiền bạc đó!"
Cô cảm thán: "Em lớn như vậy rồi, chỉ có một việc là em rất chắc chắn, đó là cha mẹ, người thân, bạn bè sẽ phản bội em, nhưng chỉ có tiền trong túi em thì vĩnh viễn sẽ không phản bội em!"
Ngoài miệng cô nói những lời phàm tục như vậy nhưng biểu cảm trên mặt lại không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại còn lộ ra vài phần giảo hoạt làm cho người ta không khỏi mỉm cười.
...
Diệp Mặc thay quần áo xong chuẩn bị đi đến nhà họ Diệp với thư ký Trần.
[Ký chủ, ký chủ!] Lúc này, giọng nói tràn ngập hưng phấn của 888 vang lên trong đầu: [Tôi vừa hóng được drama của thư ký Trần nè, wow, cô không biết đâu, thật ra thư ký Trần…]
Diệp Mặc lập tức vểnh tai lên nghe.