Chương 44

Ý thức được điểm này, nhất thời Diệp Mặc không kiềm được chút kích động trong lòng.

Tuy nhiên, Diệp Mặc vẫn còn rất nhiều nghi vấn về việc nhập vai nhân vật này. Đầu tiên là vấn đề tại sao vừa rồi cô lại bị đẩy ra khỏi thế giới kịch bản, ban nãy cô còn chưa kịp có phản ứng gì, tầm nhìn đã tối đen rồi bị thoát ra khỏi thế giới kịch bản.

Vừa may 888 có thể giải đáp vấn đề của cô.

[Muốn tiếp tục ở lại thế giới kịch bản thì mức độ hoàn thành nhân vật ít nhất phải đạt được 50%, mà ký chủ chỉ đạt được 10% à...] 888 nói rất ngọt ngào, nhưng nói trắng ra chính là do mức độ hoàn thành nhân vật của Diệp Mặc quá thấp, thế là bị đuổi thẳng ra ngoài thôi.

Diệp Mặc: “...”

[888, việc mở khoá phòng nhập vai nhân vật này có yêu cầu gì không?] Diệp Mặc lại hỏi một vấn đề khác mà bản thân quan tâm nhất.

888: [Có, mở khoá phòng nhập vai nhân vật một lần cần 50 điểm giá trị hóng drama, mỗi lần nhập kịch bản và tiến vào thế giới kịch bản cần 70 điểm giá trị dưa!]

Mà Diệp Mặc lúc này chỉ có 120 điểm giá trị hóng drama thảm thương, nói cách khác, sau một lần mở khoá phòng nhập vai nhân vật này, số dư giá trị hóng drama hiện tại của cô bằng 0.

Diệp Mặc: “...”

Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao chỉ cần hóng drama là có thể nhận được giá trị hóng drama rồi phải không?”

Được, chẳng phải chỉ là dưa thôi sao, cô nhất định sẽ nỗ lực hóng drama, kiếm thật nhiều điểm giá trị hóng drama để mở khoá nhiều thế giới kịch bản hơn!



Diệp Mặc ra khỏi phòng nhập vai nhân vật, lúc này mới phát hiện vị trí của bản thân vẫn ở trong nhà vệ sinh. Cô liếc nhìn đồng hồ, nhận ra mặc dù mình đã ở trong thế giới kịch bản ít nhất hơn một giờ nhưng thời gian ngoài đời thực chỉ mới trôi qua mấy giây mà thôi.

Diệp Mặc ý thức được điều gì, lập tức hỏi: [888, dòng thời gian trong thế giới kịch bản khác với dòng thời gian hiện thực à?]

888: [Đúng vậy ký chủ, tốc độ dòng thời gian trong thế giới kịch bản nhanh gấp ba trăm lần so với thế giới thực, nói cách khác, trong thế giới kịch bản đã trôi qua ba trăm ngày, thì ngoài đời thực chỉ mới trôi qua một ngày thôi…]

Diệp Mặc bừng tỉnh, chợt cảm thấy lẽ ra phải như vậy. Suy cho cùng nếu tốc độ dòng thời gian trong thế giới kịch bản bằng với hiện thực, một người dành cả đời mình ở trong thế giới kịch bản thì ngoài đời thực cũng đã trôi qua một đời rồi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy điều đó không thực tế.

Đối với Diệp Mặc mà nói như vậy càng tốt, như vậy cô có thể trau dồi kỹ năng diễn xuất trong thế giới kịch bản mà không cần phải đắn đo.

“Diệp Mặc, Diệp Mặc…”

Đúng lúc này, bên ngoài nhà vệ sinh có người đang gõ cửa, giọng nói của Thẩm Nham từ ngoài truyền vào: “Em rơi vào trong đó rồi à? Tại sao nửa tiếng rồi còn chưa ra nữa?”

Diệp Mặc hung hăng mở cửa ra.

Cô nhìn người đại diện trước mặt mình với đôi mắt sáng quắc, trong lòng dâng trào nói: “Anh Thẩm, em đã nghĩ kỹ rồi, em muốn trở thành ảnh hậu! Em muốn trở thành người có kỹ năng diễn xuất tốt nhất!”

Thẩm Yên nghe được những lời này:? ? ?

Đã quá trưa rồi, chúng ta đừng nằm mơ nữa.

Con trẻ muốn tiến bộ, cho dù có nằm mơ giữa ban ngày hay không thì “cha mẹ” cũng luôn ủng hộ có đúng không?

Vì vậy, mặc dù Thẩm Nham vô cùng nghi ngờ về giấc mộng này của Diệp Mặc nhưng ngữ điệu của anh ấy vẫn hết mình ủng hộ cô, động viên tiếp sức cô.

Nhìn thấy phản ứng của anh ấy, đầu óc đang hừng hực của Diệp Mặc cũng dần dần nguội lạnh lại.

Cũng phải thôi, ngày hôm qua cô còn bị thầy Thẩm dạy diễn xuất chê bỏ như vậy, bây giờ cô lại nói mục tiêu tương lai của mình sẽ trở thành ảnh hậu, quả thực trong mắt người ngoài như Thẩm Nham sẽ nghe ra thành ý nghĩ viển vông.

Nhưng chỉ có bản thân Diệp Mặc biết đây không phải ý nghĩ viển vông, mà là mục tiêu và nguyện vọng chất chứa đầy hy vọng của cô, có rất ít việc cô muốn làm mà không thể làm được.