…
Lúc Diệp Mặc tới công ty, Thẩm Nham nhìn thấy cô lập tức vội vàng xoay cô mấy vòng nhìn từ trên xuống dưới.
“Tổ tông, em ở nhà họ Diệp không có chuyện gì chứ?” Anh ấy quan tâm hỏi.
Diệp Mặc: “Em có thể gặp chuyện gì được chứ? Em ở nhà họ Diệp ăn uống rất ngon, dễ chịu khỏi phải nói luôn.”
“Anh có hỏi em đâu?” Thẩm Nham nói: “Anh hỏi những người khác ở nhà họ Diệp có ổn không, em không làm ra chuyện gì nghiêm trọng ở nhà họ Diệp chứ?” Anh ấy biết rõ tổ tông nhà mình không phải là người dễ bắt nạt.
Diệp Mặc trợn trắng mắt: “Anh yên tâm, em không có chuyện gì, mà người nhà họ Diệp cũng không có chuyện gì hết. Mọi người sống chung với nhau rất vui vẻ, anh cả của em thậm chí còn cho em 4 triệu đó... Không hổ là người nhà họ Diệp, cho tiền tiêu vặt rất hào phóng!”
Thẩm Nham lập tức nói: “Bây giờ anh ôm đùi em còn kịp không?”
Đương nhiên nói đùa chính là nói đùa, Thẩm Nham vẫn rất quan tâm đến tình hình của Diệp Mặc ở nhà họ Diệp. Sau khi nghe Diệp Mặc tóm tắt đơn giản về trải nghiệm một ngày của cô ở nhà họ Diệp, trong lòng Thẩm Nham vẫn không khỏi có phần đau lòng.
Trong những chuyện này, Diệp Mặc lý trí đến mức khiến người ta đau lòng, cũng không biết cô đã trải qua bao nhiêu lần chết tâm với tình thân mới có thái độ như hiện tại.
Không sai, những gì cô nói quả thực rất đúng. Cô chưa bao giờ sống cùng với người nhà họ Diệp, vậy làm sao cô có thể có tình cảm được? Tuy nhiên, Thẩm Nham với tư cách là người đại diện cũng là bạn của Diệp Mặc, anh ấy vẫn cảm thấy xót xa cho hoàn cảnh của cô.
Suy cho cùng nếu như được lựa chọn, làm gì có ai không hi vọng bản thân là người được cha mẹ yêu thương nhất?
May rằng Diệp Mặc dường như cũng không để tâm mấy đến việc nhà họ Diệp có thích mình hay không. So với tình cảm, cô có vẻ quan tâm nhiều hơn đến việc bản thân có thể nhận được bao nhiêu lợi ích sau khi trở thành con gái của nhà họ Diệp.
Cô rất tỉnh táo, cũng rất lạnh nhạt, nhưng nhờ thái độ như vậy cô mới không dễ bị nhà họ Diệp làm tổn thương.
Nghĩ đến đây Thẩm Nham không khỏi thở dài trong lòng.
Sau khi than thở, anh ấy mới tươi tỉnh lên cùng Diệp Mặc nói chuyện công việc.
Diệp Mặc là một minh tinh, bởi vì vừa mới hoàn thành một phần công việc của mình rồi, thời gian gần đây đang rảnh rỗi cho nên mới tìm thầy dạy kỹ năng diễn xuất cho bản thân. Tuy nhiên, Diệp Mặc mới học diễn xuất được tầm nửa tháng thì thầy Thẩm xin thôi việc.
“Nói cái gì mà không thể dạy được, anh cảm thấy thầy Thẩm đó mới không có năng lực!” Thẩm Nham nói như vậy, nhưng lời nói của anh rõ ràng có ý an ủi Diệp Mặc.
Phải biết rằng thầy Thẩm kia đã dạy ra được mấy ảnh đế, ảnh hậu rồi, thực sự là một người rất có năng lực. Nhưng một người như vậy mà lại phải đυ.ng độ một Diệp Mặc thất bại thì chỉ có thể bỏ chạy mà thôi.
Thời điểm bỏ đi, ông ta thậm chí còn hạ thấp Diệp Mặc, vừa nghĩ đến chuyện này Thẩm Nham liền tức giận.
“...Hừ!” Anh ấy cười lạnh: “Em không có kỹ năng diễn xuất thì sao chứ? Nếu đã có kỹ năng diễn xuất thì chúng ta còn mời ông ta đến làm gì nữa! Gần đây bên anh đã nhận được rất nhiều kịch bản, trong đó có rất nhiều kịch bản hay! Chúng ta tranh thủ chọn ra một kịch bản hay nhất, cho bọn họ thấy một khi em đã diễn thì ai nấy cũng phải lác mắt.”
Diệp Mặc yếu ớt nói: “…Anh thật sự cho rằng kỹ năng diễn xuất của em có thể khiến bọn họ lác mắt sao?” Bản thân cô còn không tự tin nữa là.
Nghe vậy, Thẩm Nham vừa mới hùng hùng hổ hổ nói nhất thời nghẹn họng - nói thật ra thì anh ấy cũng không nghĩ vậy.
Diệp Mặc lật qua lật lại những kịch bản anh ấy mang tới, quả thực trong số đó có một vài kịch bản không tồi, nhưng đều mời cô đến diễn những vai phụ chẳng có mấy cảnh, rõ ràng đạo diễn nhìn trúng sự nổi tiếng của cô. nhưng lại không đánh giá cao khả năng diễn xuất của cô.