Cô gái trẻ hỏi: “Ngay cả khi con không phải là con gái ruột của hai người như thế này sao? Cho dù con gái ruột của cha mẹ có quay lại, con vẫn là người quan trọng nhất sao?”
Nguyễn Nhàn Nguyệt tựa hồ do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Đương nhiên rồi!”
“Hu hu hu…” Cô gái trẻ bật khóc, giọng nói mang theo sự vui vẻ, lại vừa xin lỗi: “Thực xin lỗi mẹ, chỉ vì con thực sự quá sợ hãi, con sợ mọi người sẽ không cần con, sợ mọi người sẽ thích Diệp Mặc hơn con... Diệp Mặc cô ấy xinh đẹp như vậy, dung mạo lại cực kỳ giống mẹ, nên con chỉ sợ cha mẹ sẽ chỉ yêu thương cô ấy mà không yêu con.”
“Nha đầu ngốc, tại sao con lại nghĩ như vậy chứ?” Nguyễn Nhàn Nguyệt tức giận nói: “Sao cha mẹ lại có thể không yêu thương con được? Người chúng ta yêu thương nhất chính là con, cho nên sau này con đừng giả vờ ốm nữa. Cha mẹ đều lo lắng muốn chết đây.”
Cô gái trẻ nũng nịu: “Con biết rồi…”
“Nhân tiện, ngày mai con cũng phải xin lỗi Diệp Mặc…” Nguyễn Nhàn Nguyệt thở dài, lại nói: “Mẹ chỉ hy vọng hai đứa có thể hòa thuận với nhau.”
Cô gái trẻ dựa vào người bà ta, nhẹ nhàng nói: “Con nghe theo mẹ…”
Nguyễn Nhàn Nguyệt tựa hồ có chút bất đắc dĩ nói: “Con ấy, đã lớn như vậy rồi mà còn nhõng nhẽo nữa.”
“...”
Diệp Mặc nghe đến đây cũng không thèm tiếp tục nghe nữa, xoay người rời đi.
Đến sáng ngày hôm sau, cô cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Bảo Châu “bị ốm” trên bàn ăn.
Sáng sớm hôm sau trên bàn ăn, Diệp Mặc cuối cùng cũng gặp được Diệp Bảo Châu.
Diệp Bảo Châu vốn có khuôn mặt tròn, diện mạo xinh xắn đáng yêu. Đôi mắt to tròn đen trắng phân minh khiến cho khuôn mặt cô ta càng thêm phần ngọt ngào và ngây thơ hồn nhiên, thêm vào đó là làn da trắng sáng như tuyết, cô ta cũng có thể xem như là một tiểu mỹ nhân.
Diệp Mặc đánh giá cô ta, cũng không hề giấu giếm cái nhìn soi mói của mình.
Diệp Bảo Châu tựa hồ bị ánh mắt của cô doạ rụt người lại, nhưng sau khi do dự một lúc, cô ta vẫn lấy hết can đảm chào hỏi Diệp Mặc: “Chị chắc chắn là chị Diệp Mặc rồi, chào chị, em là Diệp Bảo Châu…”
“Cô gọi tôi là chị à?” Diệp Mặc nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô ta, có hứng thú hỏi: “Sao cô có thể chắc chắn tôi lớn hơn cô? Nói không chừng tôi sinh ra muộn hơn cô đó chứ?”
Nghe vậy, trong nháy mắt Diệp Bảo Châu ngưng trệ, cô ta mấp máy môi rồi vô thức nhìn qua Diệp Miểu cầu cứu.
Thấy vậy, Diệp Miểu lập tức đứng lên nói: “Bảo Châu xưng hô với cô như vậy chỉ là vì lịch sự mà thôi. Suy cho cùng ai có thể biết rõ trong hai người ai sinh ra trước chứ?”
Diệp Bảo Châu liền gật đầu đồng ý.
Diệp Mặc nghe những lời này không chút do dự đáp: “Cái này tôi biết rõ nè!”
Cô nhìn Diệp Miểu nói: “Anh quên rồi sao? Tôi là thần toán đó, tôi đương nhiên có thể tính ra được chuyện này. Thật không may, lúc đó tôi sinh ra muộn hơn Diệp tiểu thư đây nửa tiếng đồng hồ. Nếu luận đúng ra thì Diệp tiểu thư mới là chị của tôi đấy.”
Cô cười híp mắt nhìn Diệp Bảo Châu nói: “Cho nên, sau này Diệp tiểu thư đừng gọi nhầm nữa nhé.”
Nghe vậy, biểu tình Diệp Bảo Châu lập tức cứng đờ
“Khụ khụ khụ!” Nhìn thấy bầu không khí ngưng trệ căng thẳng giữa ba người họ, Diệp Chí Bằng lập tức ho nhẹ mấy cái, ông ta bất đắc dĩ nhìn Diệp Mặc: “Mặc Mặc, nói ra thì, đây là lần đầu tiên con gặp mặt Bảo Châu…”
Diệp Mặc tự nhiên ngồi xuống bàn ăn, cũng chẳng ngẩng đầu lên mà nói: “Cũng không hẳn đâu ạ, tối qua con đã gặp Diệp tiểu thư rồi.”
Diệp Chí Bằng kinh ngạc: “Tối hôm qua hai đứa gặp nhau lúc nào?”
Diệp Bảo Châu cũng có chút mờ mịt: “Tối hôm qua con không nhìn thấy Mặc Mặc... Diệp Mặc mà.”
Mà khi nghe được câu tối qua này, Nguyễn Nhàn Nguyệt ở một bên đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bà ta mở to hai mắt, hơi khẩn trương nhìn Diệp Mặc.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của bà ta, Diệp Mặc lại cực kỳ tự nhiên nói ra một địa điểm: “Chính là ở trong vườn hoa…”