Chương 24

“Bói toán?” Trong đầu anh ấy cân nhắc đến hai chữ này: “Chẳng lẽ giống như những gì anh nghĩ?”

Diệp Chí Bằng nhìn Diệp Mặc, tựa hồ còn khá do dự. Diệp Mặc tha thiết mong đợi nhìn ông ta, vẻ mặt vô cùng vừa lòng người, nỗ lực thuyết phục ông ta: “Cha à, tục ngữ nói, phù sa không chảy ruộng ngoài, cha cứ giao lại việc này cho con nhé?”

Diệp Chí Bằng nhìn chằm chằm Diệp Mặc mấy giây, đúng lúc Diệp Mặc cho rằng bản thân sẽ bị từ chối, ông ta đột nhiên cười nói: “Nếu như Mặc Mặc đã nói như vậy thì chuyện này sẽ giao cho con xử lý! Cha sẽ trông chừng con đó!”

Nghe vậy hai mắt Diệp Mặc sáng lên, nói năng rất có khí phách: “Cha, chuyện này cha cứ yên tâm giao cho con!”

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Lâm có phần trầm ngâm.



Đêm đó.

Sau khi ăn cơm tối xong, Diệp Mặc tiễn Thẩm Nham về. Lúc rời đi, Thẩm Nham nhìn nhìn Diệp Mặc, chần chừ không nói nên lời, hiển nhiên còn khá lo lắng về việc Diệp Mặc ở lại nhà họ Diệp.

Diệp Mặc nhìn anh ấy, trong lòng có chút kỳ lạ hỏi: “Là anh lo lắng em ở nhà họ Diệp không thoải mái hay là lo lắng em ở nhà họ Diệp sẽ bị người ta bắt nạt?”

Cô cười, có chút tự kiêu nói: “Anh cảm thấy em là loại người sẽ để người khác ức hϊếp mình sao?”

Thẩm Nham: Tuyệt đối không phải như vậy!

Diệp Mặc cười cười: “Yên tâm đi, chẳng phải anh đã từng nói em là cỏ dại sao? Dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất, cỏ dại cũng có thể bén rễ và sinh trưởng, huống hồ chi là môi trường ở nhà họ Diệp. Ở đây có thể tính là tồi tệ không?”

Cô nhìn người đại diện của mình, có chút phấn khích nói: “Hơn nữa em cũng kiếm được một khoản tiền lớn. Diệp Chí Bằng đã nói rồi, chỉ cần em giải quyết được chuyện cây phát tài của Diệp thị vô duyên vô cớ chết héo thì 2 triệu sẽ về tay em!”

Nói đến đây, cô chợt nghĩ tới điều gì đó, mở to mắt nói: “Hỏng rồi, em quên hỏi là đây là số trước thuế hay sau thuế!”

Thẩm Nham nhìn thấy cô như vậy không nhịn được nói: “…Anh đúng là ăn no không có việc gì làm mới đi lo lắng cho em. Được rồi! Anh đi đây!”

Diệp Mặc vẫy tay với anh ấy: “Đi đi, bai bai anh.”

Thẩm Nham lên xe của nhà họ Diệp, để tài xế của nhà họ Diệp đưa đi. Diệp Mặc đứng nhìn anh ấy rời đi cho đến khi xe khuất dạng, mới quay người vào trong nhà.

Nhà họ Diệp vào ban đêm rất yên tĩnh. Dưới màn đêm, những ngọn đèn nhỏ trong vườn phát ra ánh sáng dịu nhẹ, những bông hoa được người làm vườn chuyên nghiệp chăm sóc tốt cực kỳ đẹp đẽ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Diệp Mặc đi trong vườn, tâm trạng cảm thấy rất thoải mái, bất tri bất giác cô đã đi đến gần vườn hoa.

“...Mẹ, con thật sự không phải cố ý giả bệnh đâu, con chỉ sợ mẹ và mọi người sẽ thích cô ấy mà không thích con, dù sao thì cô ấy cũng là con gái ruột của cha mẹ, còn con với cha mẹ không có bất cứ quan hệ gì cả!”

Lúc Diệp Mặc đi đến nơi liền nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể truyền tới, cô lập tức dừng bước, ngước mắt nhìn về phía trước.

Chỉ nhìn thấy Nguyễn Nhàn Nguyệt đang ngồi cùng với một cô gái còn rất trẻ trong vườn hoa, xung quanh hoa lá tươi tốt, hương thơm thoang thoảng lượn lờ, lúc này cô gái trẻ đang gục trên vai Nguyễn Nhàn Nguyệt, buồn bã khóc.

“…Mẹ à, mẹ đừng tức giận, con biết mình sai rồi!” Cô gái trẻ khóc lớn lên: “Sau này con sẽ không bao giờ làm như vậy nữa… Nhưng, con thực sự rất sợ, cha hình như rất thích Diệp Mặc, có phải một ngày nào đó mọi người sẽ không cần con nữa không?”

Thanh âm nhẹ nhàng yếu ớt khiến lòng người nghe tan nát, đương nhiên trong lòng Diệp Mặc không tan nát rồi, nhưng rõ ràng là trong lòng người mẹ rẻ mạt của cô đã tan nát rồi, bởi vì giây tiếp theo, Diệp Mặc nghe thấy giọng nói đau lòng của bà ta:

“Con đang nói nhảm cái gì vậy? Cha con và mẹ sao có thể không cần con được? Cho dù con không có quan hệ huyết thống với chúng ta, nhưng trong lòng của cha mẹ, sự tồn tại của con là không thể thay thế được…”