Chương 13

Nhưng Diệp Mặc nghe những lời Nguyễn Nhàn Nguyệt nói thì hơi nhướng mày, hỏi: “Chị ta nói chị ta không cố ý mà mẹ cũng tin à?”

“Phu nhân!” Chị Ngô sụt sùi đáng thương nhìn Nguyễn Nhàn Nguyệt: “Tôi ở trong nhà này làm việc nhiều năm như vậy, tôi là người như thế nào bà cũng biết mà, tôi thật sự không có cố ý!”

Nghe vậy, vốn dĩ Nguyễn Nhàn Nguyệt vừa nãy vẫn còn khá do dự khi nghe Diệp Mặc nói, ngay lập tức trở nên kiên định, bà ta nói: “Mẹ biết rất rõ tính tình của chị Ngô. Diệp Mặc, chắc chắn con đã hiểu lầm chị ta rồi, chị ta nhất định sẽ không cố tình làm vậy đâu.”

Diệp Mặc cười cười, vươn tay sờ lên cái ghế sô pha vừa mới bị đổ một cốc nước đầy lên, nói: “Mẹ nói chị ta không cố ý, rốt cuộc là đang nói chị ta không cố ý đổ nước lên người con, hay là giữa ngày mùa hè như vầy chị ta không cố ý đem đến cho con một cốc nước nóng?”

Lời nói của Diệp Mặc đã để lộ ra một vài tin tức, sắc mặt Diệp Chí Bằng lập tức biến đổi, cũng vươn tay sờ vào vị trí ghế sô pha bị làm ướt, cảm nhận được hơi nóng vẫn chưa tản đi.

“Chị Ngô!” Ông ta lập tức giận dữ trừng mắt nhìn chị Ngô.

Chị Ngô vội vàng giải thích: “Tôi thực sự không cố ý mà, tôi rót cho Diệp tiểu thư một ly trà đen, mà trà này phải ngâm trong nước sôi cho nên cái cốc nước đó mới nóng như vậy… Thực sự tôi không có tâm tư nào đi hại người ta hết! Hơn nữa tôi với Diệp tiểu thư không thân cũng chẳng quen, càng không oán không hận gì cả, tại sao tôi phải cố tình đổ nước sôi lên người cô ấy? Phu nhân…”

Chị ta ai ai oán oán nhìn Nguyễn Nhàn Nguyệt mang theo sự cầu xin: “Phu nhân, bà phải tin tôi!”

Nguyễn Nhàn Nguyệt thoáng chút chần chừ nhìn Diệp Chí Bằng: “... A Bằng, biết đâu thực sự chỉ là ngoài ý muốn thôi?”

Diệp Chí Bằng trầm giọng: “A Nguyệt!”

[Tôi biết vì sao chị Ngô muốn hãm hại ký chủ ngài đấy!] 888 tức giận lớn tiếng nói.

Diệp Mặc nghe vậy chợt nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ thích thú.

“Có lẽ, con biết lý do vì sao chị Ngô lại nhắm vào con thế này…” Cô cười nói, ngay lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người tại hiện trường.

Diệp Mặc đủng đỉnh thong thả ngồi trở lại trên sô pha, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô mới chậm rãi trịnh trọng nói: “Kỳ thật con có năng lực, con có thể bói toán!”

Những người khác: “...”

“Cô đừng đùa nữa!” Diệp Miểu tức giận nói.

Diệp Mặc: “Tôi không nói nhảm… Anh cũng đừng phủ nhận lời tôi nói ngay lập tức như vậy, chi bằng trước tiên nghe xem tôi đã bói ra được cái gì?”

Mọi người: “...”

“Con nói đi!” Cuối cùng vẫn là Diệp Chí Bằng quyết định.

Diệp Mặc mỉm cười liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc bất an của chị Ngô.

[Chị Ngô này có quan hệ rất tốt với Diệp Bảo Châu. Chị ta ức hϊếp ký chủ chính là vì muốn trút giận thay Diệp Bảo Châu ...]

“Chị Ngô, chị có quan hệ rất tốt với Diệp Bảo Châu…” Diệp Mặc mỉm cười kể lại mọi chuyện mà 888 đã nói: “Bởi vì sự xuất hiện của tôi mà Diệp Bảo Châu phát bệnh, cho nên chị muốn trút giận thay Diệp Bảo Châu!”

Diệp Chí Bằng nhìn chị Ngô: “Chị Ngô, thực sự có phải vì lý do này không?”

Trên mặt chị Ngô không có chút hoảng loạn nào, chị ta bình tĩnh nói: “Tiên sinh, chẳng lẽ ông thực sự tin vào cái gọi là bói toán của Diệp tiểu thư sao?”

Chị ta cười khẽ: “Đã là thời nào rồi, ngay cả mẹ già của tôi ở thôn quê còn không tin vào lời của thần toán, Diệp tiểu thư mang mấy thứ này ra chỉ để loè thiên hạ mà thôi!”

Giọng điệu của chị ta có phần coi thường.

“Chị!” Thẩm Nham phát cáu, anh ấy định nói gì đó nhưng bị Diệp Mặc ngăn lại.

Diệp Mặc cười như không cười nhìn chị Ngô nói: “... Chị Ngô, tôi còn chưa nói hết đâu, chị muốn giúp Diệp Bảo Châu hả giận, đây quả thực là một trong những lý do, nhưng nó cũng chỉ là một lý do bên ngoài mà thôi, lý do thực sự…”

Cô nhìn chị Ngô chăm chú, nụ cười trên môi ngày càng đậm, nói từng chữ một: “Lý do thực sự là vì chị thích cha tôi!”