Lâm Lan là em gái cùng cha khác mẹ với cô.
Khi Lâm Cẩm Sắt tám tuổi, một người phụ nữ xinh đẹp ôm Lâm Lan sáu tuổi quỳ gối trước cửa Lâm gia. Người phụ nữ này nói Lâm Lan là con gái ruột của Lâm lão gia – Lâm Chấn, cầu xin Lâm gia che chờ họ.
Ngày đó cô cùng cha đứng trên bậc thang cao, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ hạ mình quỳ gối xuống đất khóc như mưa, còn có cô bé bị ôm vào ngực vẻ mặt mê man.
Cô còn nhỏ cũng không rõ tình hình đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cô chỉ cảm thấy người phụ nữ cùng cô bé này thực đáng thương. Họ có lẽ quỳ đã mấy giờ rồi, có lẽ đôi chân ấy đã rất đau. Còn cô bé kia, nhìn qua so với cô còn nhỏ một chút, tóc khô, đôi môi nhợt nhạt, thân thể nhỏ bé còn không tự chủ được mà run run.
Vì thế cô kéo góc áo cha, nhỏ giọng nói, “Ba ba, để cho họ vào ở nhà chúng ta đi.”
Lâm Cẩm Sắt là đứa con Lâm Chấn gần bất hoặc mới có được (bất hoặc: hơn nửa đời người), vì đã chờ đợi rất lâu nên ông rất yêu thương cô. Địa vị của Tiểu Cẩm Sắt tám tuổi ở Lâm gia so với bản thân Lâm Chấn chỉ có hơn chứ không kém. Cho nên sau khi cô nói ra điều đó, Lâm Chấn chỉ dùng ánh mắt đen tối và khó hiểu thật sâu nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó chậm rãi nói, “Các người ở lại đây đi. Cẩm Sắt, con cũng đừng hối hận.” Vế sau của câu này, là nói với Cẩm Sắt . Cho đến khi ông bỏ đi cũng không quay đầu nhìn hai mẹ con còn quỳ trên mặt đất kia, ngay cả dư quang liếc mắt cũng keo kiệt không cho ( dư quang liếc mắt: thường khi liếc mắt người ta chỉ dùng ánh sáng thừa nơi khóe mắt để liếc).
Sau này, khi Lâm Cẩm Sắt thật sự bắt đầu hối hận, tất cả đều trở thành ánh sáng và bóng tối đã qua, không thể lấy lại được nữa.
Lâm gia là hào môn vọng tộc ở thị trấn này, nghe nói tổ tông của Lâm gia là Trạng Nguyên thời Tống, không ít đại quan đương triều cũng đến từ Lâm gia. Khi đất nước xảy ra chiến loạn, Dân quốc để cho Lâm gia chuyển đến thị trấn này, tuy rằng khi chuyển đi đã đem phần lớn gia sản theo, nhưng chung quy vẫn là dần dần suy sụp. Cho đến đời của Lâm Chấn, sự nghiệp của tổ tông không có gì phát triển. Thế giới bên ngoài sớm đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, duy chỉ có Lâm gia, vẫn tuân thủ nghiêm ngặt cổ lễ tổ huấn như trước ( cổ lễ tổ huấn: những quy củ cũ, chính là hủ tục), dần dần tách rời thời đại.
Ở trong trí nhớ Lâm Cẩm Sắt, mẹ cô là một người phụ nữ rất truyền thống. Tướng mạo bình thường, nhưng lại thấu hiểu lễ nghĩa thiện lương hiền đức. Cho dù là mẹ con Lâm Lan đến ở Lâm gia, cũng chưa bao giờ thấy bà có điều gì bất mãn.
Vì thế, cũng như mọi người trong Lâm gia, Lâm Cẩm Sắt chưa bao giờ nghĩ rằng bà sẽ chết. Nguyên nhân của cái chết là chứng trầm cảm dẫn đến nhịp tim bất thường. Thi thể ở trong phòng vài ngày đến mức lạnh như băng mới được phát hiện. Bà giống một bông hoa hồng héo im lặng nằm trên giường, khóe miệng tái nhợt mang theo ý cười thản nhiên, giống như cái chết với bà chính là một sự giải thoát.
Hai năm sau, Lâm Chấn chính thức cưới Phương Tâm, Lâm Lan được thừa nhận là con cháu Lâm gia.
Lâm Cẩm Sắt từ nhỏ đã vô cùng ít nói. Nói không nhiều, biểu tình cũng ít, giống như một đứa trẻ im lặng và ngốc nghếch. Sau khi mẹ qua đời, cô ngày càng ít nói, nhất là khi đối mặt với Lâm Chấn, cô luôn luôn hỏi một câu thì trả lời một câu, tuyệt không nhiều hơn.
Còn Lâm lan thì ngược lại, vài năm sống ở bên ngoài, cuộc sống khiến cho cô như được gió thổi lên. Cô xinh xắn, thích cười, thích làm nũng. Điều đó khiến cho Lâm Chấn chú ý đến cô bé ngày càng nhiều hơn, nhưng dần dần lại xa cách với Lâm Cẩm Sắt.
Lâm Lan ghét Lâm Cẩm Sắt. Điều ấy Lâm Cẩm Sắt biết từ khi Lâm Lan vừa mới vào Lâm gia. Không sao, bởi vì cô cũng như thế. Nhưng cô không giống Lâm Lan. Lâm Lan chính là dùng thủ đoạn làm cho cha càng ngày càng ghét cô. Cô khinh thường. Cho nên khi đối mặt với đôi mắt ác độc sắc bén của Lâm Lan, cô coi thường, rất coi thường. Bởi vì cô biết, trong nhà còn có người, so với cô còn oan ức hơn đó chính là mẹ cô.
Ở trong mắt cô, mẹ là người phụ nữ đáng thương nhất cũng đáng buồn nhất mà cô gặp qua. Mẹ yêu cha, nhưng lễ nghi truyền thống khiến cho bà phải im lặng, phải chịu đựng. Nhưng chính sự khoan dung và thỏa hiệp ấy đã làm cho người phụ nữ khác có được lợi thế. Tuy vậy, bà vẫn như cũ không muốn chiến đấu, không muốn đấu tranh, cứ như vậy, mặc cho chính mình giống như bông hoa mất đi chất dinh dưỡng, mất đi ánh mặt trời, mất đi nguồn nước, từng chút, lặng yên héo rũ thối nát thành đống bùn trong vườn.
Ngay cả vài ngày trước khi mất, bà vẫn mỉm cười vuốt ve khuôn mặt nho nhỏ của Lâm Cẩm Sắt, dùng giọng nói mềm nhẹ ôn hòa lặp đi lặp lại, “Kiên nhẫn, chịu đựng. Cẩm Sắt, nếu yêu, phải chịu đựng. Nếu chịu đựng thật sự không được nữa, quá đau thì chỉ có thể biến mất.” Đó là lần đầu tiên Tiểu Cẩm Sắt được nghe chính miệng mẹ mình nói ra chữ “yêu”. Đáng tiếc khi đó cô còn nhỏ quá, không đoán trước được, làm một người biết chính mình đã không còn sống được bao lâu, lời nói vô luận là cỡ nào ẩn sâu trong đáy lòng cũng đều muốn nói hết ra. Như vậy, mới không còn vướng bận .
Nhưng Lâm Cẩm Sắt cuối cùng vẫn nhớ rõ những lời nói của mẹ. Cô yêu cha, cho nên phải chịu đựng. Cô có một chậu hoa bách hợp ở một góc sân, mỗi ngày đều tưới nước cho nó, chăm sóc thật cẩn thận, chỉ sợ một chút bất cẩn, bông hoa sẽ chết mất. Đó là món quà khi mẹ còn sống tặng cho cô, “Hoa bách hợp rất đẹp, mùi hương nhẹ nhàng , không vội vàng, không nóng nảy, làm người cũng phải như vậy.” Những lời này trong tâm cô càng ghi nhớ.
Mãi cho đến năm Lâm Cẩm Sắt mười bảy tuổi.
“Cha, con muốn ra ngoài sống.” Không biết bắt đầu từ bao giờ, cô không còn gọi ông là “Ba ba” nữa, mà đổi sang cách gọi vô cùng xa cách “cha”.
Lúc đó sức khỏe Lâm Chấn đã không còn như trước, khí hậu Giang Nam lại thay đổi nhiều, làm cho bệnh phong thấp của ông rất nặng, phải đi bằng nạng mới có thể ra ngoài được.
“Không được.”
Lâm Cẩm Sắt mười bảy tuổi mặt mũi đã có nhuệ khí, giọng nói của cô đột nhiên thấp xuống , lại làm cho cánh tay cầm nạng của Lâm Chấn cứng đờ.
Cô nói, “Cho con tự do, là khi mẹ còn sống đã đồng ý rồi.”
Từ khi mẹ qua đời, cô có một khát vọng thật lớn muốn bay ra khỏi những bức tường cao ấy ra ngoài. Ở mãi trong lâm gia, Lâm cẩm Sắt đã sớm tê liệt. Cô không muốn cả đời ở trong này, giống như là có một bàn tay đáng sợ vô hình, kẹp chặt vào cổ cô, bóp nghẹt cổ họng cô, khiến cô hít thở không thông, cô lo sợ chính mình cũng có một ngày bị bàn tay này bóp chết.
Đúng vậy, cô yêu cha cô. Từ nhỏ cha chính là thần tượng khiến cô ngưỡng mộ sùng bái. Cha cô cao lớn, chống đỡ cả gia đình.
Nhưng năm tháng dài như vậy, cuối cùng sự kiên nhẫn bị cứ một lần lại một lần bị coi thường đã biến mất không còn, chỉ còn có tình yêu đã có khi mới ra đời, đó là huyết thống nguyên thủy nhất.
Hoàng hôn, những đám mây dần bị nhuộm thành màu da cam.
Thời tiết tháng 6 tháng 7, thay đổi thất thường, chỉ chốc lát sau, những hạt mưa nhỏ tí ta tí tách rơi xuống. Buổi tối dưới ánh đèn mờ, chiếu trong hoàng hôn, chiếu vào những hạt mưa bụi nhẹ nhẹ bay xuống thật rõ ràng.
Lâm Cẩm Sắt kéo hành lý trong mưa, thong thả đi trong ngõ nhỏ, không vội, cũng không sợ bị ướt. Những viên đá trên những vũng nước nhỏ, giày cao gót bước vào, làm bắn ra những giọt nước nho nhỏ như một đóa hoa. Đi thật lâu, cuối cùng cũng tìm được một khách sạn nhỏ, bài trí tốt, tắm thật sạch bằng nước nóng, mặc thêm áo choàng tắm tóc ướt đi ra khỏi phòng tắm, sau đó cầm lấy di động bắt đầu bấm số.
Sau khi điện thoại vang 2 tiếng đã có người tiếp.
“Yo, Lâm đại luật sư cuối cùng cũng nhớ gọi điện thoại cho tôi ?”
Lâm Cẩm Sắt không khỏi cười khổ, thế nhưng khẩu khí đó lại làm cô nhớ tới Đường Lưu Nhan.
“Tiểu Ưu, cậu biết mà, tớ phải đến.”
“Biết cái rắm! Bà nội cậu chỉ biết tên con hoang ấy từng làm tổn thương cậu!”
Lâm Cẩm Sắt đôi mắt hơi thu hẹp lại, dưới ánh mắt xẹt qua một tia ảm đạm. Cô hắng giọng, điều chỉnh tâm trạng, cười nói, “Đó đều là chuyện đã qua , huống chi, lúc trước anh ấy không phải cố ý .”
” Con mẹ nó không phải cố ý! Nếu là tớ, ” đầu dây bên kia nặng nề thở, như bị áp lực gì đó, hồi lâu, cổ họng đè thấp, khàn khàn hung hăng nói ra một câu, “Nếu là tớ, dù bị hạ độc 10 lần cũng không làm tổn thương người mình yêu.”
Lâm Cẩm Sắt trầm mặc, suy nghĩ ngưng trệ.
Cô là người thông minh, tình cảm khác thường của Tiểu Ưu với mình cô đã mơ hồ nhận thức được. Chỉ là Tiểu Ưu chưa bao giờ nói ra lời, cho nên cô cũng coi như không biết, cẩn thận lảng tránh, chỉ sợ sẽ mất đi người bạn cuối cùng bên cạnh.
“Hôn lễ bao giờ?”
“Ngày mai.”
“Tóm lại, cậu lần này cẩn thận một chút cho tớ, tớ sợ cậu xem thường chuyện xấu của sói.”
“Tiểu Ưu…” không khí khó khăn vừa nãy tựa hồ lập tức biến mất, Lâm Cẩm Sắt vừa bực mình vừa buồn cười. Cái gì xem thường sói?
“Còn nữa, sấy tóc rồi mới đi ngủ, nếu không bị đau nửa đầu đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, vậy đi, ngày mai tớ còn phải đi làm, người ta không rảnh quan tâm cậu—— bộp!” Còn chưa kịp trả lời, đầu dây bên kia đã rõ ràng muốn gác điện thoại.
Lâm Cẩm Sắt cũng không để ý, bị gác điện thoại đã thành thói quen . Đang định tắt máy, lại nghĩ tới chính mình vội vã đi mà không nói gì, sở luật sư nhất định sẽ loạn lên , nói không chừng Tiểu Vương kia lại giống như ruồi bọ không đầu đi cả thế giới tìm cô .
Nghĩ đến hoàn cảnh đó, cô không khỏi nở nụ cười, liền gọi một cú cho sở luật sư, nói cho họ một tiếng, thế này mới yên tâm tắt máy đi.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm tối đen, cơn mưa nhỏ vừa rồi đã từ từ tạnh, không khí mát mẻ đưa tới từng trận mùi bùn đất thơm ngát.
Hơi thở Lâm Cẩm Sắt cứ như vậy, dần dần chìm vào mộng đẹp.