Lâm Cẩm Sắt bị bắt cóc .
Không hề có báo trước, không hiểu vì sao bị người theo dõi, tiếp theo bị hôn mê, cho đến khi tỉnh lại cô đã bị giam trong một căn phòng nhỏ u tối, tất cả đồ vật trên người cô đều bị lục lọi.
Không giống như sự mô tả trong nhiều tiểu thuyết rằng trong phòng có đủ loại dụng cụ tra tấn đáng sợ…ở đây không có, căn phòng tuy nói là nhỏ, nhưng cũng hơn 10 mét vuông, bài trí đơn giản nhưng không cũ nát, một bộ bàn ghế, ngay cả giường ngủ cũng là đồ mới.
Chỉ là không có đèn, ngay cả cửa sổ cũng không có. Luồng ánh sáng duy nhất là ở khe cửa chiếu vào .
Lâm Cẩm Sắt bị giam vài ngày, trừ người mỗi ngày đúng giờ đưa đồ ăn vào bằng cánh cửa rộng khoảng 20cm kia, dường như cô không hề liên hệ bất cứ thứ gì với thế giới bên ngoài.
Mói hai ngày đầu, Lâm Cẩm Sắt dường như bị tra tấn bởi sự tối tăm và cô độc làm cho sắp phát điên. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có người bắt cóc cô…rõ ràng cô đã rời khỏi Viêm bang, hơn nữa, cô chưa từng lộ mặt trước công chúng từ khi tới Italia, mọi việc giải quyết đều là Hứa Thuyền ra mặt…cũng không có người đến chất vấn cô, điều này khiến cô không có chút đầu mối nào.
Đồng thời, cảnh ngộ như vậy khiến cô nhớ tới rất niều năm trước, cô bị cha giam vào trong phòng cấm tối om. Khi đó Lâm Lan vào Lâm gia chưa lâu nhưng cũng đã giành được không ít tình cảm của cha. Cô lúc đó rất im lặng kiệm lời, mặc dù khi Lâm Lan đánh vỡ bình hoa cổ mà cha yêu quý nhất, sau đó lại đổ lỗi lên người cô, khi cô đối mặt với sự chất vấn nghiêm khắc của cha, cô vẫn kiên cường không hề thanh minh gì cả.
Kỳ thật lúc ấy cô nghĩ rằng, cha cô sẽ tin tưởng cô, hẳn là ông sẽ vô điều kiện mà tin tưởng cô. Bởi vì cô là đứa con trong lòng ông yêu quý nhất.
Mãi đến khi cha mặt không chút thay đổi sai người đem cô giam vào trong căn phòng vắng vẻ tối tăm đó, bắt cô quỳ gối trên nền nhà lạnh như băng trong bóng đêm, mãi đến khi đó cô mới giật mình hiểu ra, cô đã đánh giá quá cao, đánh giá quá cao địa vị của chính mình trong lòng cha.
Cô bị nhốt suốt một đêm, mùa đông Giang Nam cũng rất lạnh, cái loại lạnh lẽo ẩm ướt ấy không thể làm cơ thể con người đông thành băng mà chết đi nhưng lại có thể làm đông cứng trái tim con người. Mẹ cô một đêm không ngủ hai mắt đẫm lệ đứng bên ngoài căn phòng, không có cách nào vào đó ẵm cô ra ngoài, Lâm Lan mặc một chiếc áo hoa màu đỏ đi đến bên cạnh cô, chỉ một câu nói của nó, khiến Lâm Cẩm Sắt từ đó hận nó đến suốt đời.
Nó nói, Lâm Cẩm Sắt, tao đang suy nghĩ, nên làm thế nào để có thể cho mày thụ hưởng cái tư vị năm đó khi mẹ con tao quỳ trên mặt đất cầu xin các người.
Chiếc áo trên người nó, rõ ràng chính là năm đó cha sợ Cẩm Sắt bị lạnh, mời riêng một nhà may đến may riêng cô cô.
Ai bảo đứa trẻ khoảng 10 tuổi là thuần lương vô hại .
Sự thật tàn khốc, thân phận con riêng, ánh mắt thành kiến của người đời, tất cả những thứ này đều có thể biến đầu óc của một đứa trẻ trở nên trưởng thành sớm hơn. Còn Lâm Cẩm Sắt vẫn là một đứa trẻ trong vòng tay của gia đình, vô luận thế nào cũng đấu không lại Lâm Lan .
Chỉ nhớ rõ khi mẹ cô nghe thấy câu nói của Lâm Lan, khuôn mặt bà tái nhợt. Nhưng bà cũng không nói gì thêm, chỉ nhanh chóng hôn lên mặt Cẩm Sắt, nhỏ giọng thì thào bên tai cô, “Cẩm Sắt, Cẩm Sắt, ngoan, đừng sợ…”
Khuôn mặt nhỏ bé của cô đặt vào trước ngực của bà, trầm mặc áp chế bản thân không được khóc, nước mắt thấm ướt mẫu áo khoác của bà. Cũng từ đó trở đi cô thật sự sợ rét và bóng tối.
Tuyệt vọng như thế… Giống như muốn đem tồn tại của cô, ấm áp của cô, tất cả mọi thứ của cô hết thảy cướp đoạt hết.
…tình trạng đó, dường như hôm qua tái hiện lại.
Nhưng Lâm Cẩm Sắt dù sao cũng đã trưởng thành, đã tiến vào cuộc sống nhiều màu sắc, đã trải qua nhiều chuyện, cô cũng không còn là đứa bé yếu đuối năm đó nữa, cô đã quật cường và lợi hại hơn nhiều, hai ngày sau, cô dần dần bắt đầu thích ứng với sự u ám và tĩnh lặng ấy.
Đầu óc cô tỉnh táo lại, bắt đầu vận dụng năng lực tư duy tuyệt vời và sức phán đoán của mình để tự phân tích tình hình.
Cô nghĩ xem, rốt cuộc ai bắt cóc cô, vì sao lại muốn bắt cóc cô, còn nữa, vì sao đã mấy ngày rồi bọn người này vẫn chẳng hề xuất hiện.
Còn bây giờ cô chỉ xác định được duy nhất một điều: cô bị bắt cóc không phải đơn giản vì sắc hay tiền. Cô vẫn còn nhớ rõ, người đêm đó theo dõi cô, thân thủ cũng vô cùng lợi hại … chỉ một cái chớp mắt lúc cô xoay người, cô thậm chí còn kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một trận gió quất vào mặt, sau đó cô bị mất ý thức … hơn nữa tổ chức kỷ luật nghiêm minh, có thể còn có một tên đứng sau chỉ huy… bắt cóc cô như vậy, nhất định là vì cô có thể mang đến một thứ lợi ích nào đó.
Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Lúc trước cô có nghĩ tới, nếu họ là bang phái bản địa ở đây, có lẽ vì nhận thấy viêm bang bắt đầu ở địa bàn của họ khuếch trương thế lực, cho nên uy hϊếp hoặc là muốn cắt đầu rắn của Viêm bang, cho nên trói cô lại …nhưng khả năng này lại khá nhỏ, lúc trước để tránh phiền toái, trừ thành viên bang của Viêm bang, cơ hồ những người ngoài hầu như chẳng có ai gặp được khuôn mặt thật của đại đương gia Viêm bang. Hơn nữa, Viêm bang vừa mới đến Châu Âu phát triển, tiếng tăm cũng không lớn, phạm vi thế lực nhỏ bé tới mức đáng thương, ít nhất là lúc này, căn bản Viêm bang không có chút uy hϊếp nào tới các bang phái khác, bang phái bản địa chẳng cớ gì lại phải hao phí tâm lực mà “Hậu đãi” cô như vậy.
Trăm suy nghĩ không có lời giải đáp.
Cho nên vì nghĩ không ra, cô quyết định không hao tổn tâm trí suy nghĩ nữa, chờ người bắt cóc tới cởi bỏ những nghi hoặc trong lòng cô là được rồi.
Lâm Cẩm Sắt là người thích ứng với hoàn cảnh rất nhanh, theo lời Ngô Ưu nói chính là ” Năng lực thích ứng có thể so với đồng chí tiểu cường”, mặc kệ là bị suy sụp nặng đến mấy, thí dụ như bị thân bại danh liệt trên tòa án lần đó cũng không thể tiêu diệt nổi cô. Khổ sở không cam lòng thì có, nhưng cùng lắm chỉ là tinh thần sa sút vài ngày, đã nhanh chóng có thể khôi phục lại.
Lại ví dụ như, khi biết Đường Lưu Nhan hao tổn tâm cơ tính kế lừa gạt mình, cô gần như đứng trên bờ vực của sự sụp đổ, nhưng từ lúc cô bắn phát súng kia, thì miệng vết thương trong lòng thực sự đã dần khép miệng lại, khi đó phẫn nộ và đau đớn cũng đã chậm rãi bình ổn xuống theo thời gian.
Nói tóm lại, bây giờ cô đã tiếp nhận chuyện bị bắt cóc này rồi, chỉ cần không để cô bị đói, bị lạnh thì không có vấn đề gì cả.
Còn mạng sống …cô dám chắc, ít nhất bây giờ cô được an toàn .
Cứ như vậy, một tuần đã qua đi, cuối cùng vào một ngày cách đó không xa sau khi đưa bữa sáng tới, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra.
Nhưng thứ làm cho Lâm Cẩm Sắt giật mình chính là hai người đi đến lại có khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt nâu mê người, nụ cười sáng lạn, đúng là hai người trong số những người Italia cô lần đi dạo phố đó.
Thì ra bắt đầu từ lúc ấy, cô đã những người này theo dõi.
Hiểu biết này khiến cô không khỏi run sợ.
Nhưng “Hoa hồng” từng thanh danh hiển hách của thành phố B sao có thể có thể yếu thế ở trước mặt “kẻ địch” được?
Chỉ thấy hai người đàn ông Italia này nhếch miệng cười đến là vui vẻ, dùng tiếng Anh tiêu chuẩn nói rất nhanh: ” Tiểu thư xinh đẹp Phương Đông, chúng ta lại gặp mặt.”
Cao 165 cm đứng trước mặt hai người đàn ông Italia cao lớn, cô có vẻ nhỏ bé suy nhược, nhưng loại khí thế này lại không thể khinh thường .
Cô phát hiện hai người này cũng không có sát ý gì với cô, cho nên đánh bạo cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, “Từ lâu nghe danh Italia là một đất nước rất tuyệt vời, không ngờ các người lại dùng cách này để chào đón một vị khách từ Trung Quốc tới.” Dùng kinh nghiệm làm luật sư nhiều năm của cô, sự kiện bắt cóc người nước ngoài này, nghiêm trọng đến độ có thể ảnh hưởng đến sự ngoại giao của hai nước nữa.
Những người này thật là ăn tim hùm gan báo.
Hai người kia vẫn cứ tủm tỉm cười, xem nhẹ lời nói châm chọc của cô, cười, sau đó lại vươn bàn tay to về phía cô, trăm miệng một lời nói: “Tôi là Nick, còn đây là Jerry, chúng tôi là anh em, thật vui được gặp lại cô.”
Lâm Cẩm Sắt khóe miệng co rút, không quan tâm tới bàn tay đnag vươn ra của họ, cô không có khí độ và cả mạnh mẽ để bắt tay với những người bắt cóc cô.
Người anh Nick thấy cô bắt tay, cũng không bực mình, cười ha ha, vẻ mặt hoà nhã nói với cô “Mấy ngày này lão đại của chúng tôi không ở trong nước, chúng tôi không làm chủ được, đành phải để tiểu thư chịu khổ mấy hôm, thật sự là quá thất lễ, xin lỗi.”
Lâm Cẩm Sắt cười hừ hừ, không đáp.
Bất luận là cô có tin lời nói của hắn hay không, chỉ riêng chuyện lúc trước giả vờ làm người đi đường để tiếp cận với cô thì đã đủ để chứng tỏ hai người này không hề vô hại như vẻ ngoài rồi.
Cậu em Jerry dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, bước từng bước lên phía trước, ngượng ngùng sờ vào gáy, một động tác trẻ con như thế lại khiến cho người đàn ông trưởng thành dáng người cao ráo trở nên rất cuốn hút.
Hắn nói “Khi gặp cô ởMilanquả thật chúng tôi có ý muốn bắt cóc cô, đáng tiếc tiểu thư…cô thật sự là rất quyến rũ, khiến chúng tôi không nhịn được muốn nói chuyện với cô một lúc, nhưng sau đó…” Nói tới đây, dường như có điều kiêng kị gì đó khiến hắn im lặng một chút, lại tiếp tục nói, “Không phải vẫn cứ thả cho cô đi sao?”
Lâm Cẩm Sắt nhìn hai người đàn ông cười còn sáng lạn hơn cả hoa nở kia, im lặng.
Hai người đàn ông này…
Thật sự là vô tội vô thẹn nha…
Cứ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, kẻ hát người múa, đem chuyện bắt cóc cô vừa lảng tránh lại vừa tô điểm .
Cô nghị ngợi một lát, đổi đề tài, hỏi, “Hai người nói giam tôi lại là vì lão đại của hai người không có ở trong nước, vậy bây giờ thả tôi ra… tôi có thể lý giải rằng lão đại của các người đã về nước, hơn nữa muốn gặp tôi không?”
Nick và Jerry cười càng thêm sáng lạn, lại ăn ý mười phần trăm miệng một lời,
“Đúng vậy.”
Ở trong tưởng tượng Lâm Cẩm Sắt, lão đại trong miệng Nick và jerry, hẳn là một người không có dáng vẻ khôi ngô như họ nhưng khí thế uy nghiêm mạnh mẽ như Tần gia, thậm chí có chút tàn bạo, tuổi tác khá lớn, khuôn mặt lạnh lùng, diện mạo bình thường thậm chí là xấu xí… giống như Đường Lưu Nhan – lão đại Đường minh, lúc trẻ thì quyến khi về già thì xấu xí hơn nhiều.
Cho nên khi cô bị Nick và Jerry đưa tới một cái sảnh, một vị mặc dù vóc dáng khá cao, nhưng dáng người, khuôn mặt, hình dáng đều giống như người đàn ông Phương Đông, mái tóc nâu, đôi mắt nâu giống như hỗn huyết soái ca, khi hắn ngồi trên ghế sô pha cười tủm tỉm vẫy tay với cô, cô chính thức đã bị hóa đá .
À, còn nữa, người này khi cười rộ lên lại còn có cả lúm đồng tiền thật sâu nữa… (đẹp zai thế, yêu anh này nhất)
Điều này khiến Lâm Cẩm Sắt không khỏi cảm thán, thì ra tất cả những người đàn ông đẹp trai đều ở trong hắc đạo (xã hội đen) .
Người đàn ông trước mắt này, Đường Lưu Nhan này, ngay cả Hứa Thuyền cũng thế…
Dường như không nhận thấy vẻ mặt rung động rõ ràng của Lâm Cẩm Sắt, hỗn huyết soái ca lại lộ ra khuôn mặt tuyệt mĩ, nụ cười chói nắng cùng má lúm đồng tiền của hắn, mở miệng, tiếng Trung không tính là lưu loát nhưng từng chữ từng chữ rất rõ ràng:
” Tiểu thư Lâm Cẩm Sắt, tôi đại diện cho giới xã hội đen đảo Sicilia từ đáy lòng hoan nghênh cô đã đến.” (xuất hiện thêm một anh nữa, cơ mà anh này làm khổ tớ quá, dài gấp mấy lần chương bình thường)