Trong xe rất tối , ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào, đường nét khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông nhìn nghiêng càng thêm sắc sảo, đôi mắt rạng rỡ tỏa sáng giống như viên ngọc phát sáng trong đêm.
Một tay hắn khoát lên phần tựa lưng của ghế ngồi, tay kia quăng chiếc di động đã không còn kết nối tùy ý để sang bên cạnh. Sau đó miệng hắn hướng về phía trước tạo lên một độ cong hoàn mĩ:
“A May, nhìn xem, cô ấy thật ngốc, tôi ở gần như vậy mà cô ấy cũng chẳng phát hiện ra.”
Cô gái ngồi ở ghế phó cười dài quay đầu sang “Nhan, anh rốt cuộc là vui vẻ hay tức giận vì cô ấy không nhìn ra được sự tồn tại của anh?” Cô gái rực rõ, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, mái tóc ngắn nhuộm màu bạc cùng với hàng lông mi cong vυ"t tạo cho cô một vẻ đẹp mạnh mẽ và rất nhanh nhẹn.
“Hay là khó chịu khi cô ấy sớm chiều bên một người đàn ông khác?”
Đường Lưu Nhan chỉ cười nhưng không nói gì, ánh mắt càng tối thêm . Nhìn cũng như không nhìn cô gái đó, giọng nói rất nhẹ, “Hàn Húc, chúng ta đi thôi.”
Khóe môi hắn gợi lên một nụ cười tái nhợt.
Kẻ cơ bắp ngồi trên ghế điều khiển do dự một lúc mới nói: “Đại ca, không cần đợi thêm sao?”
Cô gái tóc ngắn cười mắng một câu “Còn đợi gì nữa? Đợi nữa… đại ca ngươi sẽ không nhịn được mà đi cướp người đó .”
Da mặt của Hàn Húc hơi co lại, nhưng nghĩ lại hình như cũng có chút đạo lí, vì thế cũng không nói gì cả, nhấn chân ga, một chiếc ô tô màu đen trên đường lặng yên không một tiếng động chạy như bay đi mất.
Trong lòng Lâm Cẩm Sắt không hề an ủi.
Tâm trạng Lâm Cẩm Sắt rất bi thương.
Lâm Cẩm Sắt sắp không chịu được nữa rồi…
Đương nhiên, đây đều ý nghĩ của những người ngoài cuộc. Trong mắt mọi người Lâm Cẩm Sắt luôn có một loại khí chất bình tĩnh mà mạnh mẽ, nụ cười oanh oanh yến yến nhưng kì thực tại giống như mũi tên bắn, đôi mắt đẹp thật thu hút.
Nhưng hôm nay…
Hình như có chút khác thường.
Người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường ấy là Sora, bà mới mua đồ về còn chưa kịp vào cửa đã nhìn thấy Lâm Cẩm Sắt thất hồn lạc phách ngồi trên bệ cỏ ngoài hoa viên, suy nghĩ của bà rất lương thiện nghĩ là cô đang gặp phải chuyện gì đó sợ hãi kêu lên một tiếng rồi bỏ hết những túi xách lỉnh kỉnh đầy tay xuống đất, thân hình mập mạp vội vã chạy qua đó, Lâm Cẩm Sắt còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị một bàn tay ôm lấy, lẹc ôm mạnh ấy liên tục tấn công khiến cô nghẹt thở.
Từ chối cả buổi mới được thoát khỏi khuôn ngực đầy đặn của Sora, sau còn phải trăm lần giải thích là không có chuyện gì chỉ là hơi mệt một chút, Sora vừa nhìn lại vừa sờ, mãi cho tới khi xác định cô thật sự không bị làm sao mới đành lòng không thể ép buộc, quay vào nấu cơm .
Người tiếp theo là Hứa Thuyền. Họ quen nhau từ thời còn học đại học, đã nhiều năm như vậy, diện amoj đó của Lâm cẩm Sắt anh chưa bao giờ nhìn thấy…
Từ khi anh trở về cô không hề bước ra khỏi cửa, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.
Anh đứng trước cửa phòng vài phút, cuối cùng quyết định gõ cửa. Trong phòng truyền đến tiếng nói nghẹn ngào của cô hình như vừa mới khóc, “Sora, cháu không đói mọi người cứ ăn cơm đi.”
Trái tim anh hơi căng thẳng, do dự một lát mới mở miệng nói: “Cẩm Sắt, là anh.”
Trong phòng im lặng, sau đó truyền đến một tiếng động rất nhỏ tiếng dép đi lên sàn nhà bằng đá, sau đó cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra.
Hứa Thuyền còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một đôi mắt đỏ hồng vì nước mắt, giống như đôi mắt của cô khi lần đầu tiên hai người gặp nhau, oan ức, buồn bã hay là bi thương…nhưng anh không thể ngờ tới, khuôn mặt phía trước lại vô tình bình tĩnh khiến anh ngẩn cả ra, ánh mắt trong suốt, không có dấu vết gì là đã khóc cả.
“Hứa Thuyền, có chuyện gì không?” Cô hỏi tiếng nói vẫn nghẹn ngào như trước, ánh mắt chứa đựng sự mệt mỏi đến cực độ. Có lẽ chuyện gần đây đã khiến cô phiền lòng nhiều quá rồi. Vừa nghĩ như thế, anh đã mỉm cười trấn an cô nói “Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ giải quyết.” Tuy rằng hôm nay mọi việc cũng không tiến triển nhiều lắm, nhưng họ đã có được tin tức mong muốn, việc này quả thật có người đứng sau giở trò. Nếu đã biết như vậy mọi chuyện cũng dễ dàng giải quyết hơn…
Lâm Cẩm Sắt nghe anh nói vậy, giật mình, sắc mặt lại bắt đầu trắng bệch. Cô nhắm mắt lại, thân thể nửa dựa vào cánh cửa, nói, “Không giải quyết được, Hứa Thuyền, lần này, thật sự không thể giải quyết được.” Cô chậm rãi nóng hết câu, khẩu khí vô cùng mệt mỏi.
Hứa Thuyền đã nhận ra điều gì đó trong nét mặt và câu nói của cô, thần sắc anh khẽ biến đổi, “Em muốn nói là… Đường Lưu Nhan?”
Lâm Cẩm Sắt im lặng không lên tiếng, lông mi cúp xuống.
Lại bị một lực đạo thật lớn ép lên bả vai, cô nâng mắt lên chỉ trông thấy sắc mặt Hứa Thuyền cực kì khó coi.
“Hắn đến đây rồi? Hắn tim em rồi sao?!” Tuy là câu nghi vấn, nhưng lại mang theo ý khẳng định.
“Vâng.” Lâm Cẩm Sắt nhẹ nhàng trả lời, vẻ mặt không đổi muốn tránh khỏi cánh tay Hứa Thuyền, trên thực tế cô cũng đã thành công.
Trong mắt Hứa Thuyền lóe lên một tia bi thương anh từng bước lùi về phía sau, nhìn thẳng vào mắt Lâm Cẩm Sắt, thấp giọng hỏi: “Vì sao không thể là anh?”
Lâm Cẩm Sắt tránh tầm mắt của anh, nói “Hứa Thuyền, em không hiểu anh đang nói gì?”
Hứa Thuyền cứng đờ thật lâu, sau đó anh hình như đã hiểu ra điều gì đó, hơi nở nụ cười.
Đường Lưu Nhan quả nhiên là một nhân vật thật lợi hại. Ngay cả khi Cẩm Sắt đi tới tận Italia xa xôi này, ngay khi chính anh đang có một cơ hội rất tốt để vãn hồi mọi chuyện, hắn lại lập tức xuất hiện .
Người đàn ông này, hắn muốn nắm chặt trái tim Cẩm Sắt, hắn mạnh mẽ ép cô không được phép quên hắn, hắn không cho anh một cơ hội để “thừa dịp ra tay” . Hơn nữa hắn muốn Cẩm Sắt sẽ vì chuyện này cho dù cô có sợ hãi hay không cũng không thể nào quên nổi hắn.
Thật giảo hoạt.
“Hứa Thuyền, anh phải được hạnh phúc .” Suy nghĩ thật lâu, Lâm Cẩm Sắt mới nói ra ý nghĩ của mình. Không, sai rồi, Hứa Thuyền, anh sai rồi, suy nghĩ như vậy chỉ càng khiến anh đau khổ thôi.
Anh từng là điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống của cô, anh tốt đẹp như thế cho nên cô không muốn chính bản thân mình vấy bẩn anh.
Anh phải được hạnh phúc .
Nhưng cô đã không có cái tư cách là hạnh phúc của anh.
Ý nghĩ này ngự trị trong đầu làm cô rất sợ hãi …đúng là bây giờ cô mới ý thức được một vấn đề … làm sao cô còn có thể ở bên cạnh chứ? Không thể ở đây nữa , nếu không, tất cả mọi chuyện sẽ không thể kết thúc nổi.
Nếu như vậy chỉ khiến cả hai đau khổ vì tự tra tấn bản thân mình mà thôi.