- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mị Tình
- Chương 6: Sống, không thể buông tha
Mị Tình
Chương 6: Sống, không thể buông tha
Những năm tháng cuộc đời, oan gia ngõ hẹp, cuối cùng không thể may mắn tránh khỏi, lòng bàn tay đột nhiên đưa ra như hai đường cong quấn lấy nhau —- “Năm xưa”
Kịch liệt thở dốc, tiếng rêи ɾỉ đè nén đau đớn, trong căn phòng tối om, du͙© vọиɠ quay cuồng…
Lâm Cẩm Sắt cảm thấy mình như bị ngọn lửa nóng rực của địa ngục thiêu cháy . Giờ phút hắn ở trong cô, hắn chính là ma quỷ khiến cho cô vạn kiếp bất phục.
Nhưng cô không thể phản kháng hắn, càng không thể cự tuyệt hắn. Cô sống ở trần thế, cô cần sinh tồn. Trên đời này làm gì có những câu chuyện cổ tích, cô muốn sinh tồn, muốn thành công nhất định phải trả giá.
Tuyệt vọng. Tuyệt vọng.
Ngực kịch liệt phập phồng, cô cảm thấy đau, mặc kệ là thân thể hay là tâm hồn đều đau đến mức làm cô co thắt lại! Cắn chặt răng, cô quay đầu đi, dần dần , linh hồn đã rút ra khỏi thể xác…
Thật nực cười, ngay lúc thân thể dơ bẩn này, cô lại nhớ đến thật lâu thật lâu trước kia, đôi mắt cũng như trái tim giống như thủy tinh, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, nhắm mắt lại hưởng thụ cái hôn nhẹ nhàng. Không dám xâm nhập, lông mi mảnh nhẹ đen tuyền giống cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy , cái hôn của anh cực kì ngốc nghếch, nhưng bàn tay lại vô cùng kiên định ôm cô thặt chặt. Lòng bàn tay ấm áp kia đông cứng lại, gắt gao ôm chặt lấy chăn, thỉnh thoảng căng lên, trái tim lạnh lẽo
Trí nhớ thật bí ẩn, trải qua thời gian dài như thế, vốn tưởng rằng đã sớm quên hết, nhưng đột nhiên lúc này lại…
“…”
“Cái gì?” Người đàn ông dừng hành động của mình lại, đặt tai sát vào, lông mi xinh đẹp hơi nhíu, hắn nhẹ nhàng dụ dỗ nói, “Cẩm Sắt, em nói gì?”
“… Hứa Thuyền… Thực xin lỗi…”
Cô khóc , ý thức mơ hồ không rõ ràng, trước mắt tất cả đều là nước, từng giọt rơi xuống làm cho người ta mê muội, cuối cùng, ở trong một mảnh bóng đêm mất đi ý thức.
Lời nói của cô giống như lời nguyền, làm cho tất cả đột nhiên im lặng
Cuối cùng quen biết Đường Lưu Nhan như thế nào?
Lâm Cẩm Sắt nhớ rõ ràng, cách đây một tháng…
Một vụ kiện lớn sau sáu tháng cũng giành được chiến thắng, cô đồng ý mới khách, đầu tiên bảo trợ lí Vương đặt một căn phòng lớn chứa được khoảng 20 người. Trên đường bởi vì một việc mà đến trễ, cho nên khi cô tới khách sạn Đường tỳ, đã là muộn hơn nửa tiếng .
Sợ mọi người sốt ruột chờ lâu, cô vừa xuống xe, đã vội vàng với tốc độ rất nhanh đi vào trong.
Không ngờ, vì vội mà cô va phải người ta.
Đau. Lâm Cẩm Sắt cố nén cái mũi đau đớn, ngẩng đầu, trong mắt là chiếc áo sơ mi đẹp đẽ cao quý, lại nhìn lên trên, là đường cong duyên dáng của chiếc cằm…
Dừng lại, cô dấu diếm dấu vết lui về phía sau từng bước, thấp giọng nói câu “xin lỗi” rồi định vòng qua biến mất.
“Chờ đã.” Cánh tay bị một sức mạnh giữ chặt, cô kinh ngạc quay đầu, nhìn lên một đôi mắt sâu thẳm không lường được, “Em là… Lâm Cẩm Sắt?”
Sự nổi tiếng trong thành phố này của Lâm Cẩm Sắt có thể so sánh với thị trưởng, cho nên bị người khác nhận ra cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên.
Vì vậy khi hắn mỉm cười đôi mắt chăm chú nhìn cô, lại giữ chặt cô, trong nháy mắt cô cũng đã rung động, người đàn ông này quả thật là cực phẩm, nhưng giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng lịch sự , “Tôi đây.”
Người đàn ông kia hứng thú nhếch môi một cái, dần dần buông lỏng tay ra, chậm rãi nói, “Nghe danh đã lâu.” Nói xong, xoay người bước đi , để lại phía sau tiếng phần phật của tà áo. Lâm Cẩm Sắt phát hiện những người đi theo phía sau thường xuyên có mặt trên các chương trình kinh tế tài chính.
Gì vậy? Cô hơi nghi hoặc nhíu mày, nhưng đối với hành động dị thường của người đàn ông xa lạ này cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục tìm địa chỉ căn phòng Tiểu Vương ở trong điện thoại nói cho cô.
“Đây! Đây, Lâm tỷ bên này…” Cô nghe tiếng nói liền quay lại, bất giác mỉm cười. Tiểu Vương này, mang tiếng là sinh viên tốt nghiệp khoa luật của một trường đại học danh tiếng, giờ phút này mặc một bộ áo quần lôi thôi, góc áo trong còn lộ ra bên ngoài, một tay cầm chai bia, tay kia thì vẫy vẫy với cô, một khuôn mặt đỏ bừng của mụn trứng cá, có lẽ là không đợi được tới khi cô xuất hiện nên mở cái chai trước rồi .
Thấy cô đi tới, Tiểu Vương lại bắt đầu đi sau cô nói chuyện phiếm, “Lâm tỷ, Lâm tỷ, chị có biết chị vừa đυ.ng vào ai không? Đường Lưu Nhan đó! Chị biết Đường Lưu Nhan không? … Chị nhất định không biết, mấy năm trước khi hắn ra nước ngoài thì chị còn chưa đến thành phố B… Anh chàng đó, chậc, không thể trộn lẫn với thế giới, bây giờ đã tẩy trắng rồi… Nghe nói lúc ông nội hắn qua đời, đừng nói cục trưởng cảnh sát, ngay cả thị trưởng cũng tự mình tham gia lễ tang…”
“Được rồi. Chuyện này nói với chị làm gì?” Lâm Cẩm Sắt cười tủm tỉm đem Tiểu Vương say khướt đẩy mạnh vào căn phòng, thậm chí còn không đem những lời hắn nói để trong lòng.
Nhưng không ngờ, sau đó không lâu, cô lại phải hao phí tâm tư tiếp cận Đường Lưu Nhan, ở trước mặt hắn, gỡ xuống từng mảnh tôn nghiêm.
Cho đến khi Lâm Cẩm Sắt thức dậy, trời đã sáng choang. Rèm cửa không biết khi nào được mở ra, ánh mặt trời chói mắt làm cho cô thích ứng thật lâu mới dám mở mắt.
Nhìn xung quanh, hoàn cảnh quen thuộc, hương thơm quen thuộc, không lâu sau, cô tỉnh dậy rời giường, mặc quần áo, ánh mắt quyến rũ hôn môi một người đàn ông.
Nghĩ đến đây, không khỏi cười khổ, cô lại vi phạm cam kết với Tiểu Ưu.
Cô không hận Đường Lưu Nhan, thật sự. Ngày hôm qua cùng Hứa Thuyền gặp mặt như vậy, làm cho tâm tư cô hơi rối loạn, mà hành vi của Đường Lưu Nhan, hoàn toàn khiến cô trở về tới sự thật tàn khốc.
Đúng vậy, Hứa Thuyền hạnh phúc, đã muốn không có quan hệ gì với Lâm Cẩm Sắt. Từ giờ bọn họ đã là người xa lạ, miễn cưỡng gặp mặt cũng là một loại tổn thương. Như vậy, không bằng quên hắn trong sự kết thúc của thế giới.
Chạm vào nơi bên cạnh, sớm đã lạnh lẽo. một tờ giấy đặt trên tủ đầu giường, cô cầm lấy vừa vặn thấy, bút tích hữu lực mạnh mẽ của người nào đó, “Thức dậy gọi điện thoại cho tôi.” Nhíu mày, tuy rằng khẩu khí mệnh lệnh chỉ huy làm cho cô không thoải mái, nhưng ít nhất vẫn làm cho tâm trạng cô tốt hơn một chút, muốn đối mặt với Đường Lưu Nhan, thật sự cần dũng khí.
Cô không phải nữ nhân yếu đuối, nhưng mỗi người đều có bản năng bảo vệ mình. Tính xâm lược của Đường Lưu Nhan rất mạnh mẽ, vì vậy sợ hắn, cũng có thể được coi là một loại bản năng.
Cô vừa tô son lên môi vừa nhẹ nhàng thở dài, tối hôm qua cô trang điểm, lại bị nước mắt làm cho xấu xí mascara cũng bị lem luốc, làn da tái nhợt, còn có khóe mắt đỏ đỏ, thật giống nữ quỷ. Lắc đầu, thực sự không biết tối hôm qua khi Đường Lưu Nhan đối diện với khuôn mặt này trong lòng là cảm giác gì.
Tối hôm qua hình như cô bị Đường Lưu Nhan mang vào xe, sau đó nhanh như chớp hắn khởi động xe đem cô tới nhà hắn, sau đó… Không nhớ rõ lắm, hình như là hắn đem cô đặt trên giường… Sau đó, cô khóc. Vì sao lại khóc? Vì cô bị tổn thương? Đường Lưu Nhan thô bạo xâm nhập cơ thể cô, lúc ấy cô thực đau đớn, trong lòng sụp đổ, nhất thời không chịu được, nước mắt nhanh chóng rơi xuống .
Suy nghĩ đến đây, cô hơi giật mình. Rốt cuộc bao lâu đã không khóc ? Đã không còn nhớ rõ. Vẫn là khi còn trẻ, khi đó bọn họ vẫn là trẻ con, tiên y giận mã, tự do, không kiềm chế và cũng không bị ngăn cấm.
Nhưng là…
Bây giờ cô không thể như còn trẻ, tự do yêu, sau đó lại khóc một mình như vậy nữa.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mị Tình
- Chương 6: Sống, không thể buông tha