Giống như bị điện giật, Lâm Cẩm Sắt đột nhiên đứng lên né tránh sự đυ.ng chạm của anh, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, gần như dùng ánh mắt hoảng hốt nhìn anh.
Ngón tay Hứa Thuyền cứng ngắc, dừng lại trong không trung một lát, cuối cùng bình tĩnh thu về, đặt lên mặt bàn.
Giọng nói Lâm Cẩm Sắt như cát nói với anh, “Hứa Thuyền, em nói rồi, anh đừng như vậy… anh cứ như thế, em sẽ càng đau khổ! Em đau khổ đến mức nào anh biết không? Anh càng đối tốt với em em càng nghĩ đến những chuyện xấu xa năm đó của mình, anh muốn em không thể đối diện với anh nữa sao?” Một hơi nói xong, cô thở dốc, đau thương nhìn anh, “Em chỉ muốn nói cho anh toàn bộ sự thật, nói cho anh biết mọi chuyện năm đó là có uẩn khúc chứ không đơn giản như anh vẫn nghĩ…em không cần anh thương hại em, anh mới là người thực sự bị hại.”
Mặc kệ yêu hay không yêu, cô thủy chung vẫn là một đứa con gái ích kỉ. Tình yêu của Hứa Thuyền, chỉ khiến cô càng đau khổ. Không tiếp nhận được, chỉ có thể buông tha.
Hứa Thuyền yên lặng nhìn cô, đồng tử sâu thẳm, rất lâu sau, anh khẽ cười .
“Anh hiểu rồi, Cẩm Sắt, ” anh chậm rãi gằn từng chữ, “Vậy thì Cẩm Sắt, em nhất định phải hạnh phúc.” Chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, nơi đó có những mạch nước ngầm đang muốn chuyển động lại bị áp chế lại, trọng giọng nói của anh có chút phong đạm vân thanh một loại hương vị rất thoải mái, nhưng lại khiến cho mũi Lâm Cẩm Sắt bắt đầu lên men.
Cô thiếu nợ người đàn ông này, cả đời .
Nước mắt sắp rơi xuống, cô vội vàng muốn che giấu quay đầu sang bên cạnh, nói “Anh cũng vậy, cứ như vậy đichúng ta về sau không cần gặp lại nữa “, nói xong tuyệt tình xoay người bước đi.
Kỳ thật, Lâm Cẩm Sắt chính là một người phụ nữ máu lạnh vô tình.
Hứa Thuyền ttừ trên ghế đứng lên nhìn bóng dáng đang dần biến mất của cô, rất tinh tế, nhưng trong dáng vẻ mảnh khảnh nhu nhược ấy lại lộ ra vẻ quật cường, mạnh mẽ. Bỗng nhiên trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác bi thương đến tuyệt vọng, bất quá chỉ là khoảng cách vài ngày đã biến cô thành muôn sông nghìn núi mà cả đời này anh chẳng có cách nào vượt qua.
Chặn một chiếc taxi lại, bảo người tài xế chạy xe đến hoa viê Biển Xanh, dọc đường đi Lâm Cẩm Sắt thất hồn lạc phách, nước mắt rốt cuộc cũng không có cách nào kìm nén được nữa. NHớ lại nhiều kí ức như vậy, trong thời gian ngắn ngủi thế này, cô chẳng có cách nào mà áp chế được cảm xúc của mình.
Từ nay về sau, sẽ không còn có ai ở dưới lầu nhà cô, vì cô mà mua bánh bao nóng và cà phê đen nữa.
Cũng sẽ không có ai, cùng cô đi dạo phố mua giày cao gót màu đỏ nữa.
Và cũng sẽ không có ai, yêu cô như anh nữa.
Cô ở trên ghế xe cực kì chế ngự tiếng nức nở của mình, mặc dù là như vậy nhưng vẫn khiến cho người lái taxi cẩn thận nghe thấy được.
“Cô à, tình yêu có vấn đề sao?” Ông chú lái xe nhiệt tình bắt đầu có ý đồ nói chuyện với cô.
“…”
Không nói lời nào thì chính là đồng ý .
“Cô gái, chia tay với bạn trai cũng không cần phải đau lòng đến vậy, cứ nghĩ ngợi lại chuyện đã qua nhiều như vậy, chân trời làm gì có nơi nào không có cây tại sao lại phải treo cổ trên một thân cây suốt kiếp…” Người tái xế đầu đã bạc một nửa tận tình khuyên khuyên bảo bảo, trong lúc vô tình liếc mắt về phía gương chiếu hậu, nhãn cầu chợt sáng lên, kêu lên một tiếng “Maybach kìa! Đời xe này chạy trên đường tôi mới thấy lần đầu tiên đó…” Còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy Maybach nổi bật vạn phần kia đột nhiên tăng thêm tốc độ vượt lên, trước mặt xe taxi bẻ lái 90 độ…
Sạch sẽ lưu loát phanh lại.
Ông chú lái xe đnág thương sợ đến sắp khóc. Dọa ông sao, ôi đau lòng quá. Không phải là chiếc xe quá đẹp, cũng không phải mờ mắt, người lái xe này sao lại đỉnh vậy? thiếu chút ông đã không còn mạng mà về gặp vợ con nữa … Nhưng cái xe taxi cũ rách này, đầu xe cũng hỏng cả rồi, ông lấy cái gì về gặp vợ con đây?
Ngoài người lái xe, Lâm Cẩm Sắt vẻ mặt cũng tái nhợt và vô cùng…khϊếp sợ. Bởi vì cô thấy từ trên Maybach đứng ở xa kia bước xuống, chính là con người đó…
Đường Lưu Nhan.
Tây trang màu đen, giày da tao nhã, khuôn mặt anh tuấn hơi mỉm cười, vẫn là kiêu ngạo trầm thấp giống như mọi khi từ trước đến nay.
Hai tay hắn cầm một cái túi, nhàn nhã đi tới phía cô. Dường như hắn vẫn đều như thế, giống như trên đời này chẳng có chuyện gì có thể làm mất đi tiết tấu bước đi của hắn.
…vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Hắn không phải vẫn còn ở Italia sao?
Những câu hỏi liên tiếp làm Lâm Cẩm Sắt có chút trở tay không kịp, chỉ có thể chỉ ngây ngốc nhìn hắn đứng yên ở cửa kính trước mặt cô, nhìn hắn vươn ngón tay thon dài tái nhợt gõ gõ vào cửa kính xe, khẽ híp mắt dùng khẩu hình miệng duyên dáng nói với cô,
“Cô bé, anh tới đón em đây.”