Chương 70: Bất Lực

Đến tối gần bảy giờ ,Hướng Hoa Lạc dường như rất bận ..Lúc trưa cô có liên lạc được với anh một lần ,hai người nói với nhau chưa được vài câu , anh đã phải vào họp tiếp .

Hôm nay trời mưa rất to , Tịnh Thiên không hiểu sao cảm thấy lòng bồn chồn khó tả ..Hướng Hoa Lạc chắc chắn lại về khá trễ..

Tịnh Thiên khoác lấy áo ngủ , từ cửa sổ nhìn ra màn mưa..

Lúc này điện thoại bất ngờ reo lên, Tịnh Thiên thầm nghĩ chắc là Hướng Hoa Lạc ..Cô chạy vội lại tủ lấy điện thoại , chân mày liền nhíu chặt ..

Là Thẩm Nguyệt gọi đến..

Ầm..

Tiếng sấm sét vang mạnh ,Tịnh Thiên càng bất an..

Cô bấm nút nghe..

Tiếng Thẩm Nguyệt lạnh lùng vang lên ..

-" Tịnh Thiên tôi cho cô mười phút nữa có mặt trước cổng Tòa nhà Hướng Thị .."

Tịnh Thiên nhíu mày , cứng rắn hỏi..

-" Tại sao tôi phải nghe cô..?"

Thẩm Nguyệt cười khẽ..

-" Không đến cũng được ,vậy cô cứ ở nhà chờ tin xấu của Hướng Hoa Lạc đi.."

Ầm

Tiếng sấm lại tiếp tục vang lên không ngừng..

Nói rồi Thẩm Nguyệt liền cúp máy , Tịnh Thiên bất an không thôi..

Cô liền gọi cho Hướng Hoa Lạc , chỉ tiếc là cuộc gọi đổ chuông rất lâu..

Nhưng không một ai bắt máy ..

Tịnh Thiên sốt ruột nhanh chóng thay đồ ,cầm lấy áo khoác vội chạy ra khỏi cửa..

Hai tên cận vệ thấy cô đi ra , vội vàng hỏi..

-" Cô Tịnh cô muốn đi đâu..?"

Tài xế Ngô đang lau xe thấy Tịnh Thiên bước ra ông cũng ngạc nhiên..

-" Cô Tịnh Cô muốn đi đâu à..?"

Tịnh Thiên gật đầu có chút gấp gáp..

-" Chú chở cháu đến Hướng Thị ,cháu có việc gấp..."

Tài xế Ngô cũng không dám hỏi thêm ,chỉ biết nhanh chóng ngồi váo ghế lái..

Hai tên cận vệ thấy thế lo lắng vội lấy xe đuổi theo sau..

Cả đoạn đường lòng Tịnh Thiên không yên , cô nhanh chóng gọi cho Hướng Hoa Lạc..

Vẫn không thể nào liên lạc được ..

Gần đến Hướng Thị ,hai người cận vệ đuổi theo phía sau Tịnh Thiên bất ngờ bị một chiếc xe khác chắn ngang ...

Nhìn ra là một người phụ nữ , cô ta dường như mới tập chạy xe ..Tiến không được mà lùi không xong..Người cận vệ sốt ruột bước xuống vỗ lấy cửa kính..



-" Này biết chạy xe không.."

Người phụ nữ hạ kính cười xin lỗi..

-" Xin lỗi Tôi mới tập chạy , anh chờ một chút..."

Đợi đến khi tên vệ sĩ quay lưng ,người phụ nữ nhìn kính nhếch môi cười thâm hiểm..

Hai tên cận vệ thấy xe Tịnh Thiên ngày càng cách xa bọn họ , càng thêm sốt ruột..

Đến khi xe Tịnh Thiên chạy bỏ xa mới kịp đuổi theo .

Nhưng vẫn không kịp..

Hướng Hoa Lạc sau khi họp xong , có chút mệt mỏi ,anh day day trán ,nhìn qua đồng hồ mới biết đã gần tám giờ tối..

Bất giác lòng dạ bất an ..Cũng chẳng rõ nguyên nhân..

Anh nghĩ trễ như thế này chắc chắn Tịnh Thiên không liên lạc được cô sẽ lo lắng..

Muốn lấy điện thoại gọi cho cô ,thì mới phát hiện điện thoại không có trên người anh.Chắc anh bỏ quên trên bàn làm việc..

Nhân viên thay nhau ra khỏi phòng họp ,cúi đầu không ngừng chào anh..Hướng Hoa Lạc vội sãi bước đi về phòng mình ..

Diệp Lỗi đi sau anh vì bọn họ còn có việc trao đổi .

Quả nhiên điện thoại của Hướng Hoa Lạc bỏ quên trên bàn làm việc..

Anh cầm điện thoại lên xem , rất nhiều cuộc gọi nhỡ là của Tịnh Thiên .Còn có của Thẩm Nguyệt..

Hướng Hoa Lạc liền nhanh chóng bấm nút gọi đi cho Tịnh Thiên

Mấy lại báo bận..

Hàng chân mày Hướng Hoa Lạc cau chặt ,anh quay người nói với Diệp Lỗi..

-" Mai chúng ta bàn tiếp ,gọi xe tôi phải về gấp.."

Anh vừa đi vừa gọi cho Tịnh Thiên chỉ là máy vẫn bận.

Xe Tịnh Thiên vừa đến trước cửa Hướng Thị ,Tịnh Thiên liền nhận cuộc gọi của Thẩm Nguyệt..

-" Xuống xe , một mình cô thôi..."

Tiếng nói ra lệnh của Thẩm Nguyệt đầy lạnh lẽo .

Tịnh Thiên nói với tài xế Ngô .

-" Chú ở trên xe ,đừng xuống "

Dù có xuống xe thì một mình tài xế Ngô cũng khó làm gì được..

Tịnh Thiên một tay nghe điện thoại ,một tay che dù bước xuống xe ...

Lúc này Thẩm Nguyệt từ một chiếc xe khác bước ra ,còn có hai thuộc hạ của cô ta..,giúp cô ta che dù..

Thẩm Nguyệt đi đến đứng trước mặt Tịnh Thiên .

Ầm..

Sấm sét chớp nhoáng liên hồi..

-" Chậc..Thật không ngờ tình cảm hai người thật tốt vừa nghe Hướng Hoa Lạc gặp chuyện cô không ngại nguy hiểm chạy đến đây..."

Tịnh Thiên tuy trong lòng báo động không ổn ..



Cầm chặt điện thoại trong tay cô nói..

-" Thẩm Nguyệt cô muốn gì ?"

Reng...reng...

Bất ngờ lúc này điện thoại Tịnh Thiên vang lên là Hướng Hoa Lạc gọi đến..

Tịnh Thiên vui mừng vừa định nghe điện thoại

Không ngờ đã bị Thẩm Nguyệt cướp mất..

Tịnh Thiên muốn giơ tay giật lại , liền bị thuộc hạ của Thẩm Nguyệt khống chế ..

Dĩ nhiên tài xế Ngô không thể ngồi yên ,ông vội mở cửa xe chạy ra ..

-" Buông cô ấy ra.."

Bằng..

-" Chú Ngô...."

Tịnh Thiên hốt hoảng hét to...

Thuộc hạ Thẩm Nguyệt không nói hai lời ,giơ tay bắn vào chân Tài xế Ngô .Ông quỵ xuông đau đớn...

Mắt thấy máu trên chân Tài xế Ngô thẩm đẫm dưới mưa , Tịnh Thiên không ngờ Thẩm Nguyệt có thể tàn nhẫn đến thế .Cô căm phẫn ,vùng vẫy ...

-" Buông ra ,trả điện thoại cho Tôi.."

Thẩm Nguyệt nhếch môi nào đưa ,cô ta bấm nút nghe ..

Tiếng Hướng Hoa Lạc vội vang lên..

-" Thiên Thiên ..."

Tiếng anh dịu dàng đến không tưởng..

Thẩm Nguyệt cười khẽ ..

-" Chủ Tịch Hướng , Thiên Thiên đang ở cạnh Tôi.."

-" Thẩm Nguyệt.."

Đây là điều Hướng Hoa Lạc không muốn nghĩ đến nhất..

Anh cố gắng bình tĩnh ..

-" Đưa máy cho Thiên Thiên.."

Lúc này anh vừa ra khỏi thang máy , đi chưa được mấy bước qua tấm kính lớn..

Anh thấy Thiên Thiên đứng đó nhìn anh ,bên cạnh còn có Thẩm Nguyệt và hai tên đàn ông mặc áo đen..

Đi đến gần hơn ,sẽ thấy rất rõ trên tay một người đàn ông cầm một cây súng ,mà họng súng đang đặt ở thái dương của Tịnh Thiên..

Hình ảnh này đến sau này Hướng Hoa Lạc vẫn không thể nào quên.

Tịnh Thiên đứng đó ,yếu ớt , mắt đỏ hoe nhìn anh ..

Nó ám ảnh anh đến sau này ,dù là sóng gió thương trường bao nhiêu cũng đã nếm trãi.Thế mà anh lại không chịu nổi cảnh tượng trước mắt..

Gần ba mươi năm làm người ,anh lần đầu mới hiểu thế nào là bất lực..