Chương 37: Người trong cuộc

Nghe câu nói của Tống Chiêu Lễ, Khâu Lâm nghẹn lời, ngay lập tức im bặt.

Một lát sau, thấy Tống Chiêu Lễ không có dấu hiệu nổi giận, Khâu Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự nhủ: Làm người thật khó, thật khó làm người.

Khâu Lâm chưa kịp thở đều lại thì đã nghe Tống Chiêu Lễ lạnh giọng hỏi, "Bên nhà họ Tạ thế nào rồi?"

Khâu Lâm nắm chặt vô lăng thêm chút nữa, trả lời, "Nghe nói ông Tạ tức giận lắm, yêu cầu cô Tạ hủy hôn với anh."

Tống Chiêu Lễ cười khinh, "Vậy thì thuận theo hủy hôn đi."

Khâu Lâm nhỏ giọng đáp, "Hình như cô Tạ không đồng ý."

Tống Chiêu Lễ không nghe rõ, nhướng mày, "Cái gì?"

Khâu Lâm nói lại, "Sáng nay cô Tạ gọi cho tôi, hỏi về chuyện ở khách sạn, tôi nói không rõ, cô ấy bảo nếu anh định dùng cách này để hủy hôn thì đừng có mơ."

Tống Chiêu Lễ khẽ cười, như thể đang cười nhưng nụ cười không chạm tới mắt.

Kỷ Tuyền sau khi về lại công ty đã báo cáo tiến độ dự án của tập đoàn Tống cho Lý Minh.

Lý Minh khen ngợi cô không ngớt lời, còn gọi điện cho bộ phận tài chính ngay trước mặt cô, yêu cầu họ thêm một khoản thưởng quý cho cô.

Gác máy xong, Lý Minh quay lại nhìn Kỷ Tuyền nói, "Khoản thưởng này sẽ được phát cùng với lương tháng sau."

Kỷ Tuyền, "Cảm ơn sếp Lý."

Lý Minh, "Không cần cảm ơn, đây là phần thưởng cô xứng đáng nhận, tiểu Kỷ à, cô quả là ngôi sao may mắn của tôi, từ khi cô đến, doanh thu của chi nhánh chúng ta đã tăng vọt."

Kỷ Tuyền khách sáo, "Là nhờ sếp quản lý tốt."

Lý Minh nghe vậy, cười cười chỉ tay về phía cô, "Con bé này, nhìn trẻ tuổi như vậy nhưng so với những người có thâm niên còn có tiền đồ hơn, rõ ràng là cô lập công nhưng lại không nhận công."

Kỷ Tuyền mỉm cười, nhưng không đáp lại.

Trước mặt lãnh đạo, cần nghe được ý ngầm trong lời nói.

Lý Minh nghe thì có vẻ như đang khen ngợi cô, nhưng thực ra là nhắc nhở cô không được nhận công, sâu xa hơn có thể là ông ta đã báo cáo tiến độ dự án này với trụ sở chính và nhận công về mình.

Nhưng những điều này không quan trọng, Kỷ Tuyền không ngu, ở vị trí nào thì nhận phần thưởng tương ứng, cô không có sở thích tranh công với lãnh đạo.

Ra khỏi văn phòng của Lý Minh, Kỷ Tuyền đi thang máy trở lại phòng dự án.

Vừa bước vào cửa, cô đã thấy trên bàn làm việc có một hộp bưu kiện.

Kỷ Tuyền bước tới, thấy người nhận ghi tên mình, nghĩ là do mẹ gửi, không nghĩ nhiều nên mở ra.

Ngay khi nhìn thấy thứ bên trong, Kỷ Tuyền thở gấp, lùi lại, suýt chút nữa hét lên.

Trong hộp là một con mèo chết.

Cơ thể mèo đầy máu, cổ bị buộc chặt bằng một sợi dây thừng.

Có thể thấy con mèo này đã phải chịu đựng sự tra tấn biếи ŧɦái trước khi chết.

Kỷ Tuyền nhìn cảnh trước mắt, môi mím chặt, tay run run bên người.

Sau khoảng bảy, tám phút, Kỷ Tuyền mới điều chỉnh lại tâm trạng, bước lên đóng nắp hộp lại, rồi quay người rời khỏi phòng làm việc, "Ai vừa đưa bưu kiện cho tôi?"

Kỷ Tuyền vừa dứt lời, một đồng nghiệp nam trông có vẻ lanh lợi đứng lên, "Giám đốc Kỷ, là tôi."

Kỷ Tuyền hỏi, "Cậu có thấy người giao bưu kiện không?"

Người đó trả lời, "Không, khi tôi xuống thì thứ đó đã được đặt ở quầy lễ tân."

Kỷ Tuyền cười nhẹ gật đầu, "Cảm ơn, đã làm phiền cậu rồi."

Người đó bị câu "cảm ơn" của Kỷ Tuyền làm cho ngượng ngùng, gãi gãi đầu, "Không, không cần cảm ơn."

Một lúc sau, Kỷ Tuyền quay lại phòng làm việc, bước tới trước hộp bưu kiện quan sát kỹ, cố gắng tìm ra manh mối nào đó từ hộp, nhưng cuối cùng không tìm thấy gì.

Khi Kỷ Tuyền chuẩn bị nhấc hộp lên để vứt đi, điện thoại trong túi rung lên vài cái.

Kỷ Tuyền nhíu mày lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên một tin nhắn: "Kỷ Tuyền, cô có thích con mèo tôi tặng không?"

Kỷ Tuyền mím môi đáp: "Anh là ai?"

Người kia trả lời: "Cha cô đáng chết, cô cũng vậy."

Đọc tin nhắn của đối phương, hơi thở của Kỷ Tuyền trở nên gấp gáp, cô lập tức gọi điện lại, nhạc chuông reo vài giây rồi bị đối phương cúp máy, ngay sau đó là một tin nhắn khác: "Đừng báo cảnh sát, nếu không, cả đời này cô cũng không biết tin tức về cha mình."