Khi nhắc đến Kỷ Tuyền, Khâu Lâm trông rất ngại ngùng, không lập tức trả lời.
Tống Chiêu Lễ nghiêng đầu nhìn anh ta, trên mặt rõ ràng có chút khó chịu, "Chưa về à?"
Thấy Tống Chiêu Lễ có dấu hiệu nổi giận, Khâu Lâm vội vàng đáp, "Giám đốc Kỷ đã về rồi, bây giờ đang ở căn hộ của cô ấy."
Tống Chiêu Lễ gật đầu, "Ừ."
Khâu Lâm nói tiếp, "Tôi cũng đã gửi tin nhắn mà anh yêu cầu, Giám đốc Kỷ còn kết bạn WeChat với tôi."
Tống Chiêu Lễ đang ngậm điếu thuốc chuẩn bị lên xe, nghe Khâu Lâm nói, quay đầu lại nhìn anh, "Lát nữa cậu đổi WeChat đi."
Khâu Lâm nghe vậy thì ngơ ngác, "Hả?"
Tống Chiêu Lễ bước lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, duỗi thẳng đôi chân dài, không dám tựa vào lưng vì sau lưng toàn là máu, giọng nói trầm thấp, "Đưa tài khoản WeChat của cậu cho tôi, rồi tạo một tài khoản khác."
Khâu Lâm không muốn nhưng không dám từ chối, "Vâng."
Vài phút sau, Khâu Lâm lên xe, lái xe đến biệt thự của Tống Chiêu Lễ.
Xe chạy một đoạn, Khâu Lâm nhìn qua gương chiếu hậu hỏi Tống Chiêu Lễ, "Sếp Tống, có cần mua thuốc cho anh không?"
Tống Chiêu Lễ nghiến chặt quai hàm, "Không cần."
Khâu Lâm đã theo Tống Chiêu Lễ nhiều năm, biết tính tình của anh, sợ anh nổi giận nhưng cũng không thể không nhắc anh chú ý sức khỏe, "Sếp Tống, tôi thấy anh bị thương không nhẹ, tôi nghĩ vết thương của anh vẫn cần được xử lý, nếu không thì..."
Khâu Lâm vừa nói được nửa câu, Tống Chiêu Lễ ngẩng đầu nhìn anh ta qua gương chiếu hậu.
Ánh mắt rất hờ hững nhưng đầy sự lạnh lẽo.
Khâu Lâm đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Tống Chiêu Lễ, rùng mình, lập tức im lặng tập trung lái xe.
Lại vài phút nữa trôi qua, Tống Chiêu Lễ đột nhiên lên tiếng, "Khâu Lâm."
Khâu Lâm, "Anh nói đi, sếp Tống."
Tống Chiêu Lễ, "Tìm một tiệm thuốc dừng lại mua chút thuốc."
Khâu Lâm tưởng rằng Tống Chiêu Lễ đột nhiên thay đổi ý định, cười nói, "Vâng."
Một lúc sau, xe dừng trước một tiệm thuốc, Khâu Lâm xuống xe mua thuốc.
Tống Chiêu Lễ nghiêng đầu nhìn dòng xe cộ qua lại ngoài cửa sổ trong vài giây, sau đó rút điện thoại ra tìm WeChat của Kỷ Tuyền rồi gửi một tin nhắn: "Đang làm gì đấy?"
Bên Kỷ Tuyền không có phản hồi.
Tống Chiêu Lễ nhìn vào khung đối thoại không có động tĩnh gì, khẽ nhếch môi cười rồi gửi thêm: "Kỷ Tuyền, tôi bị thương rồi."
Bên Kỷ Tuyền vẫn không có phản ứng.
Tống Chiêu Lễ: "Bản kế hoạch viện dưỡng lão làm xong chưa? Đã bao lâu rồi?"
Tin nhắn này vừa gửi đi, Kỷ Tuyền lập tức trả lời: "Gửi vào email của anh nhé?"
Tống Chiêu Lễ: "Làm tốt lắm."
Điện thoại kêu "ting" một tiếng, không phải WeChat mà là email đã đến.
Tống Chiêu Lễ nhìn tên người gửi hiện trên màn hình mà tức cười, thoát khỏi khung trò chuyện của hai người sau đó mở email.
Email Kỷ Tuyền gửi đến ngoài bản kế hoạch viện dưỡng lão còn có một báo cáo khả thi.
Thật lòng mà nói, làm rất tốt, thậm chí vượt quá mong đợi của anh.
Nhưng, điều đó không ngăn anh tìm cớ.
Tống Chiêu Lễ dùng ngón tay dài gõ nhẹ trên màn hình, chuyển sang khung hội thoại của hai người: "Bản kế hoạch có chút vấn đề."
Kỷ Tuyền: "Nếu tiện, anh cho tôi số điện thoại của người phụ trách dự án, tôi sẽ trao đổi với người đó về những vấn đề cần sửa chữa.."
Tống Chiêu Lễ: "Người phụ trách dự án là tôi, nửa giờ nữa xuống lầu, tôi sẽ đợi dưới công ty cô."
Khi nhận được tin nhắn của Tống Chiêu Lễ, Kỷ Tuyền đang uống cà phê.
Cô nhìn vào cốc cà phê trong tay, trong đầu thoáng qua một câu nói: "Cà phê không đắng, đời đắng."
Nửa giờ sau, Kỷ Tuyền cầm theo bản kế hoạch viện dưỡng lão và báo cáo khả thi xuất hiện dưới tòa nhà văn phòng.
Thấy Khâu Lâm đang đứng bên ngoài xe, cô bước tới, "Trợ lý Khâu."
Khâu Lâm vẻ mặt bình thản, nhớ lại chuyện WeChat trước đó, trong lòng vô cùng ngại ngùng, "Giám đốc Kỷ."
Kỷ Tuyền hỏi, "Sếp Tống đang ở trên xe?"
Khâu Lâm, "Vâng."
Nói xong, Khâu Lâm chủ động mở cửa xe giúp Kỷ Tuyền.
Kỷ Tuyền mỉm cười cảm ơn, cúi người lên xe, vừa ngồi xuống, đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Tống Chiêu Lễ.
Bốn mắt chạm nhau, Tống Chiêu Lễ tay cầm túi thuốc xử lý vết thương, khóe môi khẽ nhếch, "Giám đốc Kỷ, giúp tôi xử lý vết thương trước, sau đó tôi sẽ xem bản kế hoạch của cô được chứ?"