Nghe thấy giọng của Ngũ Xu, Tiêu Tấn không trả lời ngay qua điện thoại.
Một lúc sau, anh hít sâu rồi nói, "Ngũ Xu, cô chuyển máy cho Kỷ Tuyền, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."
Ngũ Xu liếc nhìn vào bếp, thấy Kỷ Tuyền không quay đầu lại, cô cầm điện thoại đi xa hơn một chút rồi nói, "Có chuyện gì anh nói với tôi, Kỷ Tuyền nhà chúng tôi không có thời gian nghe điện thoại của anh đâu."
Giọng Tiêu Tấn đầy lo lắng, "Cô ấy đang làm gì vậy?"
Ngũ Xu bịa chuyện, "Đang hẹn hò với bạn trai mới chứ gì!"
Nói xong, không đợi Tiêu Tấn phản ứng, Ngũ Xu tiếp tục, "Tiêu Tấn, anh không nghĩ rằng Kỷ Tuyền nhà chúng tôi sẽ từ bỏ cả khu rừng chỉ vì một cái cây như anh chứ?"
Tiêu Tấn, "Ngũ Xu, tôi biết cô không thích tôi, nhưng bây giờ tôi thực sự có chuyện gấp, cô có thể chuyển máy cho Kỷ Tuyền được không?"
Ngũ Xu, "Không, anh có gì thì nói với tôi, nếu không tôi sẽ cúp máy ngay."
Tiêu Tấn và Kỷ Tuyền đã yêu nhau nhiều năm, tự nhiên anh hiểu rõ tính cách của Ngũ Xu.
Nghe lời cô, anh nghiến răng nói, "Ngũ Xu, cô hỏi Kỷ Tuyền xem cô ấy có thời gian giúp tôi một việc không, rất gấp."
Ngũ Xu hỏi, "Việc gì?"
Tiêu Tấn nghiến răng đáp, "Khách sạn, khách sạn Thuận Uy, tôi bị ông Vương chặn lại."
Nghe đến đây, Ngũ Xu ngưng lại vài giây, sau đó cười lớn, "Đáng đời!"
Nói xong, cô trực tiếp cúp máy.
Khi Kỷ Tuyền bưng thức ăn nóng hổi ra, nụ cười trên mặt Ngũ Xu vẫn chưa kịp tắt.
Kỷ Tuyền nhướng mày, tò mò hỏi, "Cười gì vậy?"
Ngũ Xu cười đến chảy cả nước mắt, "Tiêu Tấn, tên Tiêu Tấn bị ông Vương chặn lại ở khách sạn."
Kỷ Tuyền, "Cậu biết từ đâu vậy?"
Ngũ Xu vẫy vẫy điện thoại trong tay, "Anh ta vừa gọi cho cậu cầu cứu, tớ nghe máy."
Nói rồi, Ngũ Xu giơ tay lau nước mắt, "Thật là trơ trẽn, tớ không hiểu sao anh ta có thể nói ra những lời đó một cách không biết xấu hổ như vậy"
Kỷ Tuyền cười nhẹ, "Cậu không bao giờ có thể hiểu được suy nghĩ của một kẻ đê tiện bằng tư duy của người bình thường đâu."
Vì loại người này không có giới hạn, không có điểm dừng.
Bạn nghĩ rằng hành vi vô sỉ của họ đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng thực ra đó chỉ là khởi đầu.
Kỷ Tuyền nói xong, Ngũ Xu gật đầu đồng tình, "Đúng vậy."
Những món ăn mà mẹ Kỷ Tuyền mang đến đều là sở trường của bà, Ngũ Xu ăn thử một miếng liền khen ngợi không ngớt.
Kỷ Tuyền ăn vài miếng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tò mò hỏi, "Anh ta bị giám đốc Vương chặn lại như thế nào?"
Ngũ Xu, "Không biết, tớ không hỏi, cũng không quan tâm đến mấy chuyện kinh tởm của anh ta, nhưng người như anh ta thì đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma thôi."
Kỷ Tuyền, "Đúng vậy."
Lần trước chỉ là một bữa tiệc công ty mà hai người đã không kiềm chế được, không biết bình thường còn làm những gì.
Sau bữa tối, Ngũ Xu còn có buổi chụp hình vào ngày mai nên không dám ở lại lâu.
Tiễn Ngũ Xu xong, Kỷ Tuyền quay lại phòng ăn dọn dẹp bát đĩa.
Dọn dẹp xong phòng ăn và bếp, Kỷ Tuyền đi đến trước ghế sofa lấy điện thoại, phát hiện Tiêu Tấn đã gửi cho cô nhiều tin nhắn.
Mấy tin đầu là cầu cứu.
Đủ loại than vãn, khóc lóc, nói rằng bản thân đi được đến bây giờ có bao nhiêu khó khăn, trong đó còn xen lẫn vài tin nói về quá khứ của họ.
Có lẽ vì thấy Kỷ Tuyền không trả lời, tin nhắn cuối cùng lật mặt còn nhanh hơn lật sách, trực tiếp trở thành lăng mạ đe dọa.
[Kỷ Tuyền, cô không giúp tôi lần này đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô không để tôi yên, tôi cũng tuyệt đối không để cô yên, chúng ta cứ chờ mà xem!]
Nhìn tin nhắn cuối cùng của Tiêu Tấn, Kỷ Tuyền mím môi.
Cái gì mà cô không để anh ta yên?
Chẳng lẽ bây giờ anh ta ra nông nỗi này là do cô gây ra?
Kỷ Tuyền khẽ cười, chặn tất cả các liên lạc của Tiêu Tấn.
Dù sao thì cả hai đều đã trở mặt, giờ anh ta còn bị ông Vương chặn lại ở khách sạn, về công hay tư hai người cũng sẽ không còn liên quan đến nhau, cô cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
Thời gian gần đây, công việc căng thẳng cộng thêm một loạt chuyện rối rắm chưa thể giải quyết khiến Kỷ Tuyền lâu rồi không có được một giấc ngủ ngon.
Vì vậy tối nay cô tắm rửa, dùng điện thoại xem phim một chút rồi đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau.
Kỷ Tuyền lái xe đến công ty như thường lệ, vừa đến bộ phận dự án, đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của vài nhân viên trẻ.
"Khách sạn Thuận Uy bây giờ không cần quảng cáo nữa, ở thành phố Thanh không ai không biết."
"Mười năm quảng cáo không ai biết, hai đôi thuê phòng cả thế giới hay."
"Thật sự buồn cười, hôm qua một đống paparazzi vốn là đến để chụp hình Tống Chiêu Lễ và hai người mẫu trẻ, không ngờ lại chụp được vợ của Tổng giám đốc Vương với phó tổng Tiêu Tấn."
Nói đến Tiêu Tấn, vài người giọng hạ thấp một chút, "Tiêu Tấn có phải là bạn trai của giám đốc Kỷ không?"
Vài người xì xào, "Suỵt, đừng nói nữa."
"Giám đốc Kỷ! Chào buổi sáng!"
Kỷ Tuyền, "Chào buổi sáng."
Mấy nhân viên trẻ đang tám chuyện lập tức xịt keo cứng ngắt.
Kỷ Tuyền nhìn họ một cái, giọng bình thản, "Không sao, chúng tôi đã chia tay rồi, các cô cứ tiếp tục."
Nói xong, Kỷ Tuyền bước vào văn phòng của mình.
Cửa văn phòng đóng lại, bên ngoài có một nhân viên lâu năm thấp giọng nói, "Ai bảo mấy cô thích tám chuyện, bị chính chủ bắt gặp rồi kìa?"
Vào văn phòng, Kỷ Tuyền để túi xách xuống, nhẹ nhíu mắt.
Tống Chiêu Lễ và Tiêu Tấn bị bắt gặp ở cùng một khách sạn?
Hai người cũng thật có duyên.
Lúc này, Tống Chiêu Lễ, nam chính trong vụ bê bối một người đàn ông và hai phụ nữ vừa ra khỏi nhà họ Tống, bước đi khó khăn, trên áo sơ mi trắng toàn là vết máu.
Khâu Lâm thấy vậy lập tức bước lên đón, cởϊ áσ vest khoác lên cho anh.
Tống Chiêu Lễ xua tay từ chối, nét mặt lạnh lùng, từ trong túi lấy ra một bao thuốc cắn một điếu để trên miệng, hỏi, "Kỷ Tuyền về chưa?"