Rốt cuộc Khâu Lâm có thực sự có phẩm chất tốt đẹp của đồng chí Lôi Phong hay không, Kỷ Tuyền không rõ lắm.
Nhưng Kỷ Tuyền biết một điều, nếu Khâu Lâm có thể lên vị trí tổng trợ lý, thì việc không can thiệp vào chuyện của người khác chắc chắn là kỹ năng cơ bản của anh ta.
Nhưng nếu Khâu Lâm đã nói vậy, Kỷ Tuyền cũng không vạch trần, ngón tay trắng mịn của cô nhẹ nhàng chạm vào màn hình, trả lời: Cảm ơn trợ lý Khâu.
Khâu Lâm: Giám đốc Kỷ, cô không giận chứ?
Kỷ Tuyền: Xin lỗi trợ lý Khâu, đây là chuyện riêng tư của tôi, không tiện nói chi tiết.
Một từ "riêng tư" của Kỷ Tuyền khiến Khâu Lâm xịt keo không nói được lời nào.
Khuôn mặt Khâu Lâm ở đầu dây bên kia đỏ bừng, chưa bao giờ anh lại tò mò như vậy, giờ đây cảm giác xấu hổ đến nỗi có thể dùng ngón chân đào ra ba phòng ngủ một phòng khách.
Một lúc sau, Khâu Lâm trả lời: Xin lỗi đã làm phiền.
Kỷ Tuyền giữ khoảng cách nhưng lịch sự: Không có gì, anh chỉ có ý tốt.
Vài phút sau khi Kỷ Tuyền gửi tin nhắn, Khâu Lâm không trả lời.
Kỷ Tuyền biết chắc rằng anh sẽ không trả lời nữa, cô tùy tiện lướt qua vài bài đăng trên mạng xã hội, rồi thoát khỏi WeChat để xem các báo giá thép của các công ty đối tác gửi qua email.
Giá cả hầu hết tương đương, đều là báo giá thông thường.
Kỷ Tuyền mở ra xem vài lần, tiếng mẹ cô vang lên từ hành lang, "Tuyền Tuyền, ra đây giúp mẹ xách đồ."
Nghe thấy tiếng, Kỷ Tuyền vội đặt điện thoại xuống và ra ngoài cửa.
Trên cầu thang, mẹ Kỷ đang khó khăn với những túi đồ to nhỏ.
Kỷ Tuyền nhanh chóng bước tới đón, "Sao mẹ mua nhiều đồ ăn vậy?"
Mẹ Kỷ buông tay ra, cả người cảm thấy thoải mái hơn hẳn, thở phào nhẹ nhõm nói, “Chẳng phải là để làm nhiều hơn cho con mang đi, đỡ phải mỗi ngày con gọi đồ ăn ngoài sao.”
Nói xong, mẹ Kỷ giơ hộp cơm trong tay trái lên khoe khoang trước mặt Kỷ Tuyền, "Thấy không? Mẹ đặc biệt mua cho con, hai mươi cái, có thể để được không ít đồ ăn."
Nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ Kỷ, Kỷ Tuyền cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe.
Cô cố gắng không cho mẹ biết những điều không vui bên ngoài.
Mẹ cô cũng vậy.
Hai mẹ con mang đồ vào nhà, mẹ Kỷ nghỉ ngơi một lát rồi vào bếp bận rộn.
Kỷ Tuyền tựa vào khung cửa bếp nhìn mẹ, hiếm khi tỏ ra vẻ dễ thương như một cô gái nhỏ.
Mẹ Kỷ nhận ra ánh mắt của con gái, quay đầu nhìn cô một cái, không nhịn được nở nụ cười, "Sao không đi xem TV? Mẹ nấu ăn thì có gì hay mà xem?"
Kỷ Tuyền: "Mẹ, đợi con trả hết nợ, con sẽ đưa mẹ đến thành phố Thanh."
Nghe Kỷ Tuyền nói, tay xào rau của mẹ Kỷ dừng lại, nghẹn ngào đáp, "Ừ."
Ăn sáng xong, Kỷ Tuyền ở lại đến khoảng mười giờ sáng, sau đó bắt đầu dọn đồ trở về thành phố Thanh.
Lúc đi thì tay không, nhưng lúc về mẹ Kỷ lại mang cho cô không ít đồ.
Ngoài các món ăn trong hộp giữ tươi, còn có vài món ăn vặt mà cô rất thích.
Nhìn Kỷ Tuyền lên xe, mẹ Kỷ đứng bên cửa xe lưu luyến không rời.
"Đi đi, có thời gian thì về thăm mẹ."
Kỷ Tuyền mím môi, lòng cô cũng cảm thấy khó chịu, "Mẹ."
Mẹ Kỷ: "Cuối tuần sau nhớ đưa bạn trai về nhé."
Cảm giác khó chịu trong lòng Kỷ Tuyền lập tức chuyển thành bối rối, cô gượng gạo đáp lại, "Dạ, con sẽ mang anh ấy về."
Nhìn theo bóng dáng Kỷ Tuyền rời đi, tiếng chuông điện thoại di động trong túi mẹ Kỷ bỗng vang lên.
Mẹ Kỷ lấy điện thoại từ trong túi ra, liếc nhìn màn hình. Sau khi thấy thông báo cuộc gọi đến, bà chần chừ một lúc lâu mới bấm nút nghe, “Alo, bác sĩ Hàn.”
Đầu dây bên kia: "Dì Triệu, đã một tuần rồi, dì quyết định chưa?"
Triệu Linh, tên thật của mẹ Kỷ.
Mẹ Kỷ nhìn thoáng qua hướng Kỷ Tuyền rời đi, xác định rằng Kỷ Tuyền sẽ không quay lại, bà cười và nói với người ở đầu dây bên kia, "Bác sĩ Hàn, tôi đã suy nghĩ kỹ, không làm phẫu thuật nữa."
Đầu dây bên kia: "Dì Triệu, như vậy là không có trách nhiệm với bản thân, bệnh này của dì..."
Mẹ Kỷ cắt ngang lời người kia, "Bác sĩ Hàn, cảm ơn ý tốt của cháu, tôi rất cảm kích."
Nói xong, mẹ Kỷ không muốn nói chuyện với đối phương quá nhiều, tìm lý do để cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, mẹ Kỷ đi lên lầu.
Vừa bước lên lầu, vừa lấy tay lau nước mắt trên mặt.
Việc bà có trách nhiệm với bản thân hay không không quan trọng, quan trọng là bà không muốn trở thành gánh nặng cho con gái mình nữa.
Lúc đó, Kỷ Tuyền vừa vào đường cao tốc, mí mắt phải của cô giật giật vài cái.
Cô đưa tay xoa mắt, nghĩ chắc là do chuyện gần đây của Tiêu Tấn khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Bốn mươi phút sau, xe đến thành phố Thanh.
Kỷ Tuyền hôm nay xin nghỉ, không cần đến công ty nên cô về thẳng nhà.
Khi xe đến cửa khu chung cư, Kỷ Tuyền cầm điện thoại di động gửi cho Ngũ Xu một tin nhắn thoại: Mẹ tớ nấu món sở trường, tối nay tới ăn nhé.
Khi nghe nói về ăn, Ngũ Xu trả lời ngay: Đúng bảy giờ mình sẽ tới.
Kỷ Tuyền mỉm cười, chuẩn bị cất điện thoại để xuống xe lấy đồ trong cốp, thì trên màn hình hiện lên một tin tức giải trí.
Chấn động!! Tổng giám đốc nhà họ Tống gặp gỡ mỹ nữ! Cùng lúc vui vẻ với hai người đẹp tại khách sạn!!