Chương 27: Chê bạn nghèo, sợ bạn giàu

Lời của Kỷ Tuyền như tiếng sét giữa trời quang, khiến ba vị trưởng bối có mặt đều choáng váng.

Đặc biệt là mẹ của Tiêu Tấn, vừa mới đây còn hùng hổ, giờ chỉ còn lại sự không thể tin nổi, bà ta nắm chặt tay Tiêu Tấn hỏi, "Cô ta nói thật hay giả?"

Khuôn mặt Tiêu Tấn đỏ bừng, siết chặt tay Kỷ Tuyền.

Kỷ Tuyền nhìn hắn không chớp mắt, giọng bình thản, "Tiêu Tấn, anh làm tôi đau."

Tiêu Tấn hít sâu hai hơi, rồi đột ngột buông tay và cười lạnh, "Kỷ Tuyền, em nói tôi nɠɵạı ŧìиɧ, vậy em có dám nói cho mọi người biết, tối ngày 17 tháng này em đã ở với ai?"

Kỷ Tuyền đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với Tiêu Tấn ngay từ lúc trên đường đến đây.

Cô cũng đã lường trước được Tiêu Tấn sẽ dùng chuyện này để phản công.

Vì vậy cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Kỷ Tuyền xoa nhẹ cổ tay bị bóp đau, giọng điềm tĩnh, "Tiêu Tấn, anh có muốn nghe chính mình đang nói gì không? Chúng ta đã chia tay từ tháng trước, tôi ở với ai vào ngày 17 này, thì có liên quan gì đến anh?"

Tiêu Tấn bị nghẹn, "..."

Kỷ Tuyền tiếp lời, "Nếu anh muốn biết, tôi cũng không ngại nói cho anh biết, tôi đã có bạn trai mới, tối hôm đó tôi ở bên anh ấy."

Tiêu Tấn tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Tuyền, nghiến răng, "Tôi không tin."

Kỷ Tuyền nhếch môi cười mỉa, "Anh có tin hay không, quan trọng sao?"

Bầu không khí lúc này đã căng thẳng đến cực điểm.

Mẹ của Tiêu Tấn nhìn hai người, rồi giơ tay định đánh con trai mình.

Mẹ Kỷ thấy vậy, lo sợ rằng mẹ Tiêu sẽ làm Kỷ Tuyền bị thương, lập tức bước lên nắm tay bà Tiêu, bảo vệ Kỷ Tuyền.

Kỷ Tuyền nhíu mày, "Mẹ."

Mẹ Kỷ đứng chắn trước mặt Kỷ Tuyền, nhẹ giọng nói, "Có mẹ ở đây, ai cũng không được bắt nạt con."

Kỷ Tuyền mím môi, cảm thấy chua xót khó tả trong lòng.

Kể từ khi nhà họ Kỷ gặp khó khăn, mẹ con cô đã sống trong sự lo sợ, sợ rằng mỗi bước đi sai sẽ gây ra nhiều phiền phức.

Nhưng dù cẩn trọng đến vậy, những phiền phức này vẫn không giảm đi chút nào.

Mẹ Tiêu đánh Tiêu Tấn, chỉ là biểu hiện giả tạo.

Nhìn thì có vẻ mạnh, nhưng thực ra Tiêu Tấn không hề có một vết thương nào.

Mẹ Tiêu cố tình làm như vậy, vì bà tin rằng mẹ Kỷ và Kỷ Tuyền sẽ can ngăn.

Nhưng ai ngờ mẹ Kỷ và Kỷ Tuyền vẫn im lặng đứng nhìn, khiến mẹ Tiêu thu tay lại, mặt xụ xuống, hít một hơi rồi đổi giọng nói, "Nɠɵạı ŧìиɧ là chuyện không thể đổ lỗi cho một người."

Mẹ Kỷ nghe vậy, bật cười, "Ý của chị là Tiêu Tấn nɠɵạı ŧìиɧ, con gái tôi cũng có trách nhiệm?"

Mẹ Tiêu mạnh miệng, đảo lộn phải trái, "Đúng vậy."

Nói xong, mẹ Tiêu nhìn mẹ Kỷ và Kỷ Tuyền, lườm một cái, "Không phải tôi nói, nhưng Tuyền Tuyền nhà chị quá mạnh mẽ, suốt ngày đi công trình, chẳng có chút nữ tính nào. Mặc dù Tiêu Tấn có sai, nhưng..."

Chưa kịp nói hết câu, mẹ Kỷ đã cầm ly trà trên bàn hắt thẳng vào mặt mẹ Tiêu.

Sau đó, không để mẹ Tiêu kịp phản ứng, mẹ Kỷ liền chạy vào bếp lấy chày cán bột ra đánh người.

Ngay lập tức, khung cảnh trong phòng khách trở nên hỗn loạn.

Vài phút sau, cả gia đình Tiêu bị mẹ Kỷ đuổi ra khỏi cửa.

Mẹ Kỷ "phịch" một tiếng đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa, tức giận đến nỗi tay cầm chày cán bột run rẩy.

Kỷ Tuyền, "Mẹ."

Mẹ Kỷ chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt Kỷ Tuyền, giương mắt nhìn cô, mặt đỏ bừng, vội vã vuốt tóc nói, "Trưa nay, chúng ta ăn bánh bao."

Nói xong, mẹ Kỷ bước vào bếp.

Kỷ Tuyền nhìn theo bóng lưng mẹ, mắt bỗng đỏ hoe.

Mẹ Kỷ đi vài bước, như nhận ra điều gì, dừng lại quay đầu nói, "Mẹ cũng sĩ diện, nhưng mẹ không thể vì thể diện mà đẩy con vào hố lửa."

Kỷ Tuyền không nói gì, nước mắt lăn dài trên má.

Hai mẹ con nhìn nhau, mẹ Kỷ không đến an ủi cô, nắm chặt chày cán bột, quay vào bếp.

Một lúc sau, Kỷ Tuyền vào bếp, ôm lấy eo mẹ Kỷ, nghẹn ngào, "Mẹ."

Mẹ Kỷ cũng khóc, "Chính gia đình này đã làm khổ con."

Kỷ Tuyền, "Không có."

Mẹ Kỷ, "Nếu không phải vì gia đình này, với tính cách của con, con sẽ không nhẫn nhịn chuyện này. Mẹ biết, con lo sợ mẹ khó xử, sợ mẹ không thể ngẩng mặt với họ hàng."

Cuộc sống này thật khó khăn.

Khi còn trẻ, bạn nghĩ rằng những người khinh thường bạn sẽ là người ngoài, nhưng khi bạn đến một độ tuổi nhất định, bạn sẽ hiểu rằng chính họ hàng mới là "gương chiếu yêu" thực tế nhất.

Chê bạn nghèo, sợ bạn giàu, ghét bạn có, cười bạn không.

Lúc này, tại văn phòng của tập đoàn Tống.

Tống Chiêu Lễ đứng trước cửa sổ hút thuốc, gương mặt không rõ tâm trạng.

Liêu Bắc ngồi không xa phía sau anh trên ghế sofa, giang hay tay rất thoải mái, nhìn bóng lưng anh, dùng ngón tay gõ gõ trên tay vịn ghế sofa, nói, "Lão Tống, tôi thực sự tò mò, bình thường Kỷ Tuyền không phải gu của cậu, sao cậu lại bị cô ấy cuốn hút?"