Trong hành lang có gió.
Không lạnh lắm, nhưng đủ để làm cho người ta tỉnh táo.
Kỷ Tuyền không biết Tống Chiêu Lễ làm thế nào có thể làm được.
Gương mặt nghiêm nghị đứng đắn, nhưng lời nói lại phóng túng không thôi, từng chữ từng câu đều đang cám dỗ người khác phạm sai lầm.
Tống Chiêu Lễ vừa dứt lời, Kỷ Tuyền giả bộ trấn tĩnh, môi đỏ mọng khẽ động: "Sếp Tống, sau này nhớ uống ít rượu."
Tống Chiêu Lễ nhướng mày, "Tại sao?"
Kỷ Tuyền thu lại dáng vẻ hạ mình thường ngày, lạnh lùng nói: "Uống quá nhiều rượu sẽ phá hủy trung tâm thần kinh, làm người ta vô cớ sinh ra ảo tưởng."
Tống Chiêu Lễ cười nhẹ một tiếng, "Giám đốc Kỷ biết nhiều thật."
Dứt lời, Tống Chiêu Lễ cúi người tới gần bên tai Kỷ Tuyền nói, "Bạn trai của em không được đâu, vừa rồi ở phòng bao, tôi thấy anh ta uống hai viên thuốc."
Nghe vậy, tai Kỷ Tuyền đỏ bừng, ngón tay khẽ run lên theo bản năng.
Vừa dứt lời, hai người dưới lầu cũng ngừng lại.
Tiêu Tấn sửa sang lại quần tây, thấp giọng hỏi: "Ông già kia có nói với em ai sẽ được thăng chức vào quý sau không?"
Người phụ nữ, "Không nói."
Tiêu Tấn có vẻ hơi vội, "Ông ta không nói, em cũng không biết hỏi à?"
Người phụ nữ nũng nịu đưa tay kéo cà vạt của Tiêu Tấn, "Em dám hỏi sao? Ông ta bây giờ đang nghi ngờ em cắm sừng ông ta."
Tiêu Tấn mỉa mai, "Ông ta không làm được, còn không cho em ra ngoài tìm niềm vui sao?"
Người phụ nữ tựa vào lòng Tiêu Tấn, rõ ràng là vẫn chưa hết hứng.
Tiêu Tấn nhìn ra ý đồ của cô ta, thò tay vào váy cô ta an ủi, "Hôm nay em về thử hỏi xem trong danh sách thăng chức có những ai."
Người phụ nữ nháy mắt đưa tình, "Sao? Anh còn muốn thăng chức?"
Tiêu Tấn từ khi nhậm chức lên phó tổng chỉ mới năm năm, từ một nhân viên bình thường leo lên đến phó tổng, vị trí này đã là mơ ước của nhiều người cùng tuổi.
Nhưng con người mà, tham vọng là vô tận.
Khi người phụ nữ nói xong, Tiêu Tấn giấu tay dưới váy, nhẹ nhàng xoa. “Chẳng lẽ anh không đáng được thăng chức? Ở công ty, anh giúp sếp giải quyết mọi việc, ở nhà cũng giúp sếp giảm bớt lo lắng. Với một nhân viên xuất sắc như anh, làm tổng giám đốc có gì quá đáng?”
Người phụ nữ trong lòng Tiêu Tấn mềm mại như nước, "Nếu để ông ta biết anh ngủ với vợ ông ta, anh sẽ bị đuổi việc đấy, còn thăng chức gì nữa..."
Thang bộ trống trải, tiếng nói của hai người không có ý định giảm bớt âm lượng, cuộc đối thoại một chữ không thiếu rơi vào tai Kỷ Tuyền và Tống Chiêu Lễ.
Tống Chiêu Lễ hứng thú nhìn Kỷ Tuyền, "Người ở cùng bạn trai em là vợ của tổng giám đốc Vương?"
Kỷ Tuyền nhìn thấy ánh mắt châm biếm trong mắt anh, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn lại, "Sếp Tống nếu tò mò như vậy, sao không tự mình xuống xem?"
Người phụ nữ ở cùng Tiêu Tấn thực sự là vợ của Tổng giám đốc Vương.
Trước đây trong phòng trọ của Tiêu Tấn, Kỷ Tuyền đã tự mình bắt gian hai người trên ghế sofa.
Câu chuyện này rất cẩu huyết, hôm đó là sinh nhật Tiêu Tấn, Kỷ Tuyền đang ở thành phố Diêm thăm mẹ, muốn cho anh ta một bất ngờ nên cô đã đặt một cái bánh sinh nhật vào giữa đêm và chạy về.
Không ngờ, bất ngờ trở thành kinh hãi.
Ngay khoảnh khắc cửa phòng mở ra, cảnh hai người trên sô pha đang đắm chìm trong nɧu͙© ɖu͙© khiến cô bị sốc đứng yên tại chỗ.
Người phụ nữ gần như treo trên người Tiêu Tấn.
Ngày thường Tiêu Tấn lịch lãm, nhưng lúc đó lại như một con thú.
Không nhớ ai là người phát hiện ra Kỷ Tuyền trước, cảnh tượng quá hỗn loạn.
Cuối cùng, Tiêu Tấn quỳ xuống xin lỗi, còn không biết xấu hổ nói rằng anh ta làm vậy vì hạnh phúc của họ trong tương lai.
Vì hạnh phúc của họ, nên "hy sinh" mình ngủ với người phụ nữ khác?
Ừ, hy sinh cũng khá lớn.
Kỷ Tuyền đang đắm chìm trong hồi ức, thì bị Tống Chiêu Lễ kéo ra khỏi phòng.
Kỷ Tuyền ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh, không kịp hỏi, cửa thang bộ phía sau bị đẩy ra, Tiêu Tấn và vợ Tổng giám đốc Vương cùng nhau đi ra.
Kỷ Tuyền nghe tiếng quay đầu lại, Tiêu Tấn nhìn thấy sắc mặt xanh xao của cô, "Tuyền Tuyền."