Chương 4: Đàm phán
Nàng cười :"Vương,ngài nên nghĩ giải quyết vấn đề của ta thế nào đây?
Ta có thể trở về không?
Nàng giờ đây trong lòng đang rất lo lắng,dương gian chắc cũng đã sáng,mẹ sẽ lo.
Nhì khuôn mặt lạnh băng mà giờ đang lo lắng,Diêm Vương hứng thú cực độ:
"Không được,xác ngươi giờ đã không còn,không thể quay trở về được nữa"
Lòng nàng bỗng tan nát,không về được nữa,trên đời này nàng không vương vấn thứ gì nhưng chỉ người ấy là mình lo lắng nhất,giờ phải làm sao.
Nàng hận,nàng hận tất cả điện Diêm Vương,chúng đã lấy mất đi hơi thở ấm áp của mình.Người ta gọi nàng là Ghost,gϊếŧ người không chớp mắt,nhưng ai biết,những tên nàng gϊếŧ đều là tội phạm gϊếŧ người,cướp của,buôn bán trẻ em.....trong sâu thẳm tâm hồn nàng rất yếu đuối,muốn hơi ấm của tình thương.Giờ chúng đã lấy mất,vậy thì ta hồn phi phách tán cũng phải dẫn chúng theo.
"Nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội làm lại cuộc đời,một nơi ngươi có thể tự dao tự tại,phát huy hết sức mạnh của ngươi,và...làm con người thật của ngươi!"
Xuyên không,từ đó hiện ngay trong đầu.Nàng đã từng đóng giả làm một tiểu thư ngây thơ ,thích đọc ngôn tình để theo dõi một tên thiếu gia.Trong truyện cũng có tình huống như vậy,không ngờ điều này lại xảy ra với mình,không biết nên khc hay nên cười đây.
Nàng nhìn tên Vương đó,hình như hắn đang dụ dỗ mình thì phải.
"Mẹ của ngươi ta sẽ chiếu cố"
Hừ,thế còn biêt điều,hắn là thần nên sẽ không nói dối nhưng vậy vẫn quá ít a.Ta còn muốn thêm.
Nàng lơ đãng nhìn hắn,giọng nói dị dàng:
"Ta muốn ở đây,dù gì cũng là ma rồi,cho ta chức quan ở đây,thỉnh thoảng có thể chiếu cố mẹ của ta,lưỡng tiên ạ,nhưng mà nếu có ai ở trên điều tra,ta cũng không ngại là tận tâm với Vương đâu a"
Biết như thế là chưa đủ,và lúc nãy đã đắc tội nàng.Vương nheo mắt:
"Ta cho ngươi một điều kiện"
"Điều kiện gì cũng được"
"Đúng"
Nàng nghĩ thế giới nào cũng cường giả vi tôn,kẻ yếu chỉ có chết,vậy thì phải có sức mạnh mới sống.A!nghĩ ra rồi.
"Ta muốn khả năng tu luyện của ta gấp trăm lần người thường,người thường không thể nhưng ta có thể,ngài đáp ứng chứ".Mà ngài hứa phải chiếu cố mẹ ta đó"
Nói xong nàng còn đấm bóp tay chân,ám chỉ lúc nãy bị thương trầm trọng.
Diêm Vương cười lớn:
"Được,ta đám ứng ngươi".
Đang đinh phất tay áo đưa nàng đi nhưng nàng hoảng hốt:
"Ngài đưa ta đến hồn nhập người khác,nhan sắc có giống ta không?
Nàng thích nhan sắc này nha,tuy xinh đẹp một chút,hại nước một chút nhưng dù gì vẫn là của nàng,mà của nàng thì không ai có thể cướp được.
Diêm Vương thâm ý cười :"Ngươi vẫn là ngươi"
Nàng vẫn muốn hỏi thêm một câu nữa nhưng đã bị một lực hút kéo vào trong hố đen.Nàng tuyên bố:
"Từ giờ ta sẽ sống tốt, sống với con người thật của chính mình,tên của mình,cuộc sống mà ta mong ước.Sau đó nàng ngất xỉu.
"Ta thật chờ mong"
Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hướng đó một lúc rồi đi vào đại điện.