- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Mị Tâm
- Chương 6
Mị Tâm
Chương 6
Editor: Gà
Đêm tháng bảy, màn đêm tối đen vô tận.
Hai ngọn đèn trong phòng đều sắp cháy tàn, dưới ánh đèn mờ nhạt, Hạ Thu Mạt khẽ ngáp, đưa tay dụi mắt, sau đó duỗi thắt lưng tiếp tục cắt vải.
Tuy rằng mấy đời Hạ gia đều làm nghề thợ may, nhưng mắt gia gia nàng sớm đã mờ, không thể tiếp tục may vá. Năm ngoái phụ thân lại bị thương ở tay, không thể may tốt các loại vải thượng đẳng được nữa. Hơn thế, mấy đệ đệ và muội muội trong nhà đều đang còn nhỏ, tay nghề chưa thạo, cho nên mấy miệng ăn trong nhà đều nhờ cậy vào nàng sống qua ngày.
Hạ Thu Mạt nào dám lơi lỏng?
“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Hạ Thu Mạt xoay người, trông thấy mẫu thân đến thay đèn cho nàng.
“Còn chưa ngủ sao?” Trong mắt Thu Mạt nương hiện lên vẻ lo lắng.
“Sắp rồi.” Hạ Thu Mạt nhàn nhạt đáp: “Cha còn chưa về sao?”
Thu Mạt nương áy náy gật đầu: “Hôm nay cùng gia gia con ầm ĩ một trận, không vừa ý, có lẽ lại đi uống rượu giải sầu rồi.”
Hạ Thu Mạt khẽ giật mình: “Gia gia lại nổi giận?”
Thu Mạt nương bất đắc dĩ lắc đầu: “Thành thói quen rồi.”
Hạ Thu Mạt không nói gì, thu hồi ánh mắt cúi đầu tiếp tục cắt, hết sức chăm chú.
Thu Mạt nương không nỡ quấy nhiễu nàng, hiện giờ toàn bộ gánh nặng gia đình đều rơi xuống vai nàng, vốn nàng đã rất liều mạng, làm việc từ sáng đến tối không ngừng nghỉ, Thu Mạt nương sợ làm nàng chậm trễ, liền đóng cửa ra ngoài.
Phía sau vừa vang lên âm thanh đóng cửa của mẫu thân, việc trong tay Hạ Thu Mạt cũng chưa dừng lại.
Cha bị người ta khıêυ khí©h, thiếu nợ còn bị đánh bên ngoài, người ta đến nhà đòi nợ, giấy trắng mực đen còn có ấn ký của cha, nếu chống chế sẽ phải vào ngục. Nàng lấy tiền đặt cọc của nhà Cố thị lang ra trả mới khiến sự tình bình ổn lại, nhưng số tiền còn dư lại không đủ để mua vải, nếu không phải nhờ ông chủ Trình cho nàng mua nợ, nàng không biết lấy gì để trả.
Chuyện vải vóc khiến nàng sầu lo năm sáu ngày, vài lần muốn mở miệng nhờ Tô Mặc, cuối cùng phải từ bỏ. Nàng không muốn được một tấc lại tiến thêm một thước, khiến Tô Mặc chán ghét mình.
Nhưng nàng thật sự cần bạc.
Nàng không dám nói với Tô Mặc chuyện ngày ấy đến phủ Cố thị lang, thật ra nàng không chỉ nhận đơn của Cố tiểu thư, mà còn dùng danh nghĩa của Quốc Công gia nhận may xiêm y cho Cố thị lang và Khúc phu nhân. Nàng rất cần cuộc trao đổi này, chỉ bằng cách dùng tên tuổi của Cố thị lang Khúc phu nhân, sau này nàng mới có thể tiếp cận được với những nhà quyền quý, chỉ có rơi vào mắt nhà quyền quý, trong tương lai nàng mới không cần vất vả như thế này nữa.
Mấy ngày nay, nàng làm việc ngày đêm, hầu như không hề chợp mắt. Tô Mặc chân thành đối tốt với nàng, nhưng một nhà đầy người đang cần nàng nuôi sống.
Hạ Thu Mạt dụi mắt, canh giờ đã muộn, không có thời gian cho nàng cảm thán. Xiêm y của nhà Cố thị lang còn chưa làm xong, chờ qua giai đoạn này rồi, mỗi ngày sẽ dần khá lên.
Nàng tự cổ vũ bản thân: Hạ Thu Mạt, đây chính là xiêm y của nhà Cố thị lang, bao ngày vất vả, thành bại ngay tại lúc này.
*
Không biết từ lúc nào, Hạ Thu Mạt đã ngủ gục trên bàn may, lúc tỉnh lại đáy mắt đều là tơ máu.
Nhìn ra ngoài thấy trời đã sáng, hôm nay nàng phải giao quần áo cho nhà Cố thị lang.
Đến phủ Cố thị lang nhất định phải ăn mặc chỉnh tề trang điểm một chút, đối phương mới cảm thấy nàng có lễ. Định thần lại, nàng xếp tất cả quần áo thật gọn gàng rồi chồng chúng lại với nhau.
May quần áo cho những nhà phú quý như thế nàng không hề giống làm cho những nhà hàng xóm bên cạnh, chỗ nào cũng cần phải cẩn thận. Hạ Thu Mạt học theo kiểu dáng từng nhìn thấy trong quốc công phủ trước đây, xếp từng kiện chỉ tề trên khay, đặt thêm một bông hoa tử vi trên xiêm y của Cố Miểu Nhi.
Lập tức có chút giống với phong cách của Đỉnh Ích phường.
Trong lòng Hạ Thu Mạt phấn khởi, chỉ mong lần này Cố Miểu Nhi, Cố thị lang và phu nhân đều sẽ vừa lòng với chỗ xiêm y này.
*
Đoạn đường đến Cố phủ khá xa, nhưng dường như trong lòng đang giấu hy vọng, nên không hề thấy mệt.
Canh cổng trông thấy Hạ Thu Mạt lạ mắt, tiến lên ngăn lại: “Ngài là?” Dù sao người ta cũng hiểu tri thức hiểu lễ nghĩa, nhìn thấy một tiểu thư đứng trước cửa sẽ cung kính cẩn thận. Hạ Thu Mạt đưa tay vén miếng vải che lên: “Ta tới giao quần áo cho Cố thị lang, phu nhân và Cố tiểu thư.”
Tiểu tư liền cười: “Thì ra là người của Đỉnh Ích phường, nhưng mà…Trước đây hình như chưa từng thấy cô nương đến đây.” Bình thường người của Đỉnh ích phường đến giao xiêm y cho Cố gia hắn đều quen mặt, ý của tiểu tư là thấy nàng lạ mắt.
Hạ Thu Mạt cười cười: “Ta không phải người của Đỉnh Ích phường, mà là người của tiệm may Hạ gia, trước đó có đến đo kích thước cho Cố thị lang, Hàn phu nhân và Cố tiểu thư, hẹn ngày hôm nay sẽ đến giao xiêm y.”
Không phải người của Đỉnh Ích phường, tiểu tư nhíu mày: “Nhưng mà, sáng hôm nay tiểu thư đã đi ra ngoài…”
Đi ra ngoài?
Hạ Thu Mạt kinh ngạc, đã hẹn trước là hôm nay mà.
Hạ Thu Mạt trấn định trong lòng một phen: “Vị tiểu ca này có biết Cố tiểu thư đi đâu không, khi nào mới trở về?” Nếu không được nàng sẽ chờ ở đây, hoặc là đợi lát nữa lại đến.
Tiểu tư có chút khó xử, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng: “A, ta nhớ ra rồi, ngài chính là Hạ cô nương lần trước đến cùng Bạch tiểu thư quốc công phủ đúng không?” Thái độ của tiểu tư tốt hơn nhiều: “Hạ cô nương, không dối gạt ngài, sáng hôm nay Bạch tiểu thư đến phủ, sau đó cùng tiểu như nhà ta đi ra ngoài, về phần đi nơi nào, chúng ta cũng chỉ là một hạ nhân không thể hỏi đến, nhưng mà lần này có rất nhiều thị vệ của Quốc Công phủ đi theo Bạch tiểu thư, có lẽ là đi xa nhà đó.”
Đi xa nhà…
Lòng Hạ Thu Mạt phát lạnh, câu nói của tiểu tư khiến lòng nàng không yên, nếu đi xa nhà, biết khi nào mới trở lại?
Hạ Thu Mạt trấn định: “Vậy Cố thị lang và phu nhân có ở trong phủ không?”
Tiểu tư khó xử: “Đại nhân nhà ta lên triều còn chưa về, mà chuyện lui tới với Đỉnh Ích phường đều do phu nhân làm chủ, nếu không, để ta đi hỏi phu nhân một tiếng?”
Hạ Thu Mạt vội vàng nói cảm tạ.
Tiểu tư lập tức kêu một người đi truyền tin.
Đáy lòng Hạ Thu Mạt rất nhanh đã bình ổn lại, tuy phần lớn xiêm y nàng làm đều của Cố Miểu Nhi, nhưng nếu việc may xiêm y của Cố thị lang cùng phu nhân được định xuống, sẽ giải được nguy cấp trước mắt.
Một lát sau, người đi báo tin đã quay lại, ghé vào tai tiểu tư nhẹ giọng nói hai câu.
Sắc mặt tiểu tư tái mét, nghĩ một chút mới tiến lên nói: “Hạ cô nương, hôm nay xem chừng phu nhân nhà ta gặp chuyện không vui, nếu ngài đến sẽ bị giận lây, không bằng để ngày mai lại đến.”
Hạ Thu Mạt khẽ giật mình, lời của đối phương đã rõ ràng, nếu lúc này đối mặt với phu nhân chỉ sợ sẽ mất nhiều hơn được, sau này nàng khó mà lấy lòng Cố thị lang và phu nhân nữa.
Hạ Thu Mạt cắn môi dưới, cười nhẹ nói: “Đa tạ tiểu ca chỉ điểm, ngày mai ta lại đến.”
Tiểu tư vội vàng nói: “Hạ cô nương khách khí.”
Đợi Hạ Thu Mạt đi xa rồi, tiểu tư mới nói với người thông truyền vừa rồi: “Khó trách vừa nãy Nhị công tử lại tức giận vội đi khỏi phủ, hóa ra là cãi nhau với phu nhân.”
Người kia cũng nói: “Đúng vậy, tháng này chỉ về có mấy lần…Nghe nói, phu nhân tốt tính cũng phải ném ấm trà…”
Tiểu tư tiếp lời: “Chắc vậy rồi, nhị công tử quả thật là vì quả phụ kia đi.”
“Xuỵt!” Người kia lập tức bịt miệng hắn lại: “Việc này là điều cấm kị trong phủ, ta và ngươi chỉ là hai đứa canh cửa, gan bao lớn mà dám vọng nghị việc này, nếu để người khác nghe được, cẩn thận mất việc chưa nói, còn khó tránh được bị ăn đòn.”
Tiểu tư lập tức im lặng.
*
Hạ Thu Mạt nhớ đến chuyện đã đảm bảo ngày mai sẽ trả tiền cho Đức Nghi bố trang…
Tuy rằng ông chủ Trình rất tốt bụng, nhưng nếu không đúng hạn trả tiền nợ lần trước, ngày mai muốn đến mua chịu lần nữa có vẻ rất khó. Trong khi đó, quần áo của nhà Lý ngự sử cũng đến thời điểm phải làm, vốn dĩ muốn đến mua chịu chỗ ông chủ Trình, nhưng với tình hình bây giờ phải mở miệng thế nào mới tốt?
Lấy được chuyện làm ăn này không dễ dàng, người khác đều phải đỏ mắt mà nhìn, làm sao nàng có thể chắp tay nhường người?
Hạ Thu Mạt quyết định, tiếp tục đến Đức Nghi bố trang.
Chúc chưởng quầy đang cúi đầu gảy bàn tính, chợt thấy một thân ảnh thoáng qua, ngẩng đầu lên mới biết là Hạ Thu Mạt. Uớc định ngày mai trả tiền mà hôm nay đã tới, ngược lại có vẻ đáng tin, Chúc chưởng quầy buông việc trong tay xuống, tươi cười đón tiếp nàng: “Hạ cô nương đấy sao?”
Trên mặt Hạ Thu Mạt có tia hối lỗi: “Đúng vậy.”
Chúc chưởng quầy vẫn nở nụ cười chờ nàng mở miệng nói chuyện trả nợ, nhưng Hạ Thu Mạt lại cắn răng quyết định nói: “Chúc chưởng quầy, hôm nay ta đến mua chịu vải.”
Chúc chưởng quầy sửng sốt.
Hạ Thu Mạt ra vẻ trấn định: Chúc chưởng quầy, trước đây đã nói nhận làm quần áo cho nhà lý ngự sử đúng không? Hôm nay ta tới lấy vải.”
Nụ cười của Chúc chưởng quầy nhạt bớt: “Không phải Hạ cô nương còn nợ chúng ta một khoản tiền sao? Chúng ta đã ước định từ trước, ngày mai Hạ cô nương hoàn tiền, mới có thể lấy thêm lô vải khác.”
Hạ Thu Mạt chỉ có thể dày da mặt: “Chúc chưởng quầy, ngươi còn sợ ta không trả bạc cho các ngươi sao?”
Chúc chưởng quầy bất đắc dĩ: “Hạ cô nương, bọn ta cũng chỉ mở cửa hàng buôn bán, không phải làm từ thiện, xin cô nương giúp bọn ta hạn chế việc mượn nợ đi thôi?”
Hạ Thu Mạt cắn răng: “Chúc chưởng quầy, ta sẵn sàng trả thêm cho ngươi mười thành (10%) chỗ lô vải này.”
Nếu không thể lấy lại số tiền nợ trước đó, việc trả thêm mười thành cũng chỉ là phiếu khống mà thôi. Vì có danh quan hệ với Quốc công phủ kia nên Chúc chưởng quầy không thể trực tiếp trở mặt với nàng ta, ông chủ đã dặn trước phải cố gắng chiếu cố Hạ Thu Mạt, nào biết tiền nợ còn chưa trả mà lại dám đến mua nợ lần thứ hai chứ?
Thấy Chúc chưởng quầy không nói gì, Hạ Thu Mạt cắn môi nói: “Chúc chưởng quầy, ta cũng không muốn làm khó dễ ngài, hay là để ta gặp ông chủ Trình, ta trực tiếp nói với ông ấy?”
Chúc chưởng quầy thở dài: “Ông chủ đang gặp khách nhân ở bên trong, ngươi có thể đợi không?’
Đáy mắt Hạ Thu Mạt sáng lên: “Đa tạ Chúc chưởng quầy.”
Nàng ta liền ngồi chờ trong cửa hàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong tiệm vải người đến người đi liên tục, ra ra vào vào, tính tiền, thu ngân hết thảy đều đâu vào đấy. Hạ Thu Mạt rất hâm mộ, đến lúc nào tiệm vải Hạ gia mới có thể kinh doanh vững mạnh như thế này? Lúc đó nàng cũng không cần vì cuộc sống mà phải bôn ba nữa.
Hạ Thu Mạt ngẩn người nhìn vào một chỗ.
Trong phút chốc, Chúc chưởng quầy cũng cảm thấy Hạ Thu Mạt rất đáng thương, nhưng đáng thương cũng có chỗ đáng giận.
*
Một lúc sau, mành trướng thông với hậu viện được vén lên, truyền đến giọng nói của ông chủ Trình, Hạ Thu Mạt phục hồi tinh thần, “soạt” một tiếng đứng dậy.
Chỉ thấy ông chủ Trình tự mình nhấc mành cửa, cung kính mời người bên cạnh bước qua trước. Người kia vận một thân cẩm bào được may bởi loại gấm vóc thượng đẳng, đường may cực kỳ tinh xảo, đây không phải loại thợ may có tay nghề phổ thông có thể làm ra. Càng làm nổi bật dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn dật hấp dẫn ánh mắt người qua đường của hắn. Còn có đôi mắt kia, sáng như sao, đáy mắt lộ ra vẻ thâm trầm.
Hạ Thu Mạt không khỏi nhìn đến ngơ ngẩn.
Bên kia ông chủ Trình rất cân cần: “Ông chủ Tiền đã đích thân tới đây, chuyện làm ăn này nhất định phải thành, trong cả nước Đức Nghi bố trang có ba mươi sáu chi nhánh, sau này cón phải dựa vào ông chủ Trình chiếu cố nhiều hơn.”
Khóe miệng Tiền Dự khẽ câu: “Tiền gia mới tới Thương Nguyệt không bao lâu, còn cần ông chủ Trình quan tâm nhiều thêm.”
Ông chủ Trình nở nụ cười sáng láng: “Ông chủ Tiền quá khen, chỉ cần là chuyện làm ăn của Tiền gia, Trình gia ta nhất định sẽ ủng hộ.”
Tiền Dự tay cầm quạt xếp, chắp tay: “Vậy Tiền Dự cảm ơn ông chủ Trình trước.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Mị Tâm
- Chương 6