Chương 4

Editor: Gà

Cố Miểu Nhi ở lại Thanh Nhiên Uyển đến lúc hoàng hôn mới đi. Nàng ấy mới rời khỏi không được bao lâu, Ninh Quốc Công liền trở về phủ, trực tiếp đi đến Thanh Nhiên Uyển bên này.

“Hôm nay Tần tiên sinh nói thế nào?” Buổi sáng Ninh Quốc Công phải vào cung, tuy rằng trên đường có sai người đến hỏi qua, nhưng lúc ấy Tần Hoài vẫn còn châm cứu cho Bạch Tô Mặc, khi Tề Nhuận chuyển lời vào cung vẫn chưa có gì tiến triển.

Ninh Quốc Công quan tâm nhớ kỹ trong lòng, yếu vụ quan trọng vừa thương nghị xong đã trực tiếp lên xe ngựa hồi phủ.

Bạch Tô Mặc bưng trà cho ông: “Tần tiên sinh châm cứu xong, nói là phải đợi thêm năm đến mười ngày mới có kết quả.”

Lông mày Ninh Quốc Công có chút cau: “Còn cần đến năm mười ngày?”

Bạch Tô Mặc nghiêng người, vừa bóp vai cho Ninh Quốc Công vừa nhẹ giọng nói: “Gia gia, Tần tiên sinh nói mấy ngày này sẽ từ từ nghe được, mỗi người mỗi khác mà. Ông ấy ước tính trong năm đến mười ngày, cũng có lẽ là ba ngày. Được cái, trước đây Tần tiên sinh chỉ nói nắm vững ba phần, hôm nay lại nói có bảy phần, nhưng mà chưa đến điểm cuối cùng cái gì cũng không thể chắc chắn. Gia gia, con sợ hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.”

Ninh Quốc Công vỗ vỗ mu bàn tay của nàng: “Có gia gia ở đây, Mị Mị không phải sợ. Nếu y thuật của Tần Hoài không tốt thì còn có những người khác, tìm hết thần y ở khắp đất Thương Nguyệt này, chúng ta sẽ đến Nam Thuận, Trường Phong, Yến Hàn, Tây Tần, Ba Nhĩ, Khương Á…Gia gia nhất định sẽ tìm được người chữa khỏi cho Mị Mị.”

Đáy mắt Bạch Tô Mặc phiếm hồng, nàng đưa tay ôm cổ Ninh Quốc Công, nhẹ giọng nói: “Gia gia, Tần tiên sinh còn nói, trước đây ông ấy đã gặp được rất nhiều người, nhiều năm chưa từng nghe được thanh âm, bỗng nhiên có một ngày khôi phục thính lực ngược lại sẽ cảm thấy ồn ào, trong lòng khó chịu hoặc khủng hoảng, nhất thời không thể tiếp thu được. Con từ nhỏ chưa từng nghe được âm thanh, càng không thể ham mới lạ mà liều mạng dùng lỗ tai lắng nghe, cần phải tiến hành theo chất lượng mới được.”

Ninh Quốc Công gật đầu: “Tần tiên sinh suy nghĩ chu toàn.”

Bạch Tô Mặc mỉm cười: “Ông ấy còn nói, nếu như đến lúc đó ngại ầm ĩ, muốn được yên tĩnh hoặc muốn ngủ yên vào ban đêm thì nhét bông vào lỗ tai để lẩn tránh thế gian.”

“Lần đầu tiên ta nghe thấy lẩn tránh thế gian còn có cách này.” Ninh Quốc Công chế nhạo.

Bạch Tô Mặc cũng mím môi nở nụ cười.

Bảo Thiền đến rót thêm trà tình cờ nghe thấy Ninh Quốc Công nói: “Ngày mai Chử thúc thúc của con sẽ dẫn theo Chử Phùng Trình đến thăm Quốc Công phủ, Chử Phùng Trình này con hãy quan sát thật kỹ.”

Bạch Tô Mặc ngoài ý muốn: “Không phải cách mấy ngày nữa mới đến sao?”

Ninh Quốc Công giải thích: “Trong quân có việc gấp, bệ hạ lệnh Chử thúc thúc của con vào kinh, hai phụ tử bọn hắn phải ra roi thúc ngựa trên đường đi, phong trần mệt mỏi, tối hôm qua mới đuổi tới kinh thành. Sáng nay ta vào cung đã gặp Chử thúc thúc con, từ nay trở đi hắn sẽ đến giáo trường điểm binh liên tục mấy ngày, Chử Phùng Trình cũng cần phải đi theo hỗ trợ, cho nên ta mới quyết định là ngày mai.”

Bạch Tô Mặc thở dài: “Gia gia, Chử Phùng Trình kia thật sự tốt như vậy?”

Ninh Quốc Công gật đầu: “Ừ, gia gia thích hắn.”

Nàng chống cằm cười: “Người mà gia gia thích, kiểu gì cũng phải gặp một lần.”

Ninh Quốc Công ghét bỏ buồn cười: “Con cũng phải thích mới thành.”

Bạch Tô Mặc cười không ngớt.

*********

Hôm sau, Chử Thời Phong quả thật mang theo Trử Phùng Trình đến cửa.

Chử Thời Phong không chỉ là bạn đồng môn của Bạch Tiến Đường, mà còn là bộ hạ cũ của Ninh Quốc Công, tòng quân không bao lâu thì vẫn luôn theo bên cạnh Ninh Quốc Công đông trưng binh tây chiến. Chu gia vốn không phải công khanh thế gia, là Chử Thời Phong tự dựa vào quân công của mình, từ Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng, từng bậc từng bậc làm cho đến Thú Bắc đại tướng quân ngày hôm nay.

Hiện giờ, Chu gia đã trở thành một tân quý phủ.

Hổ phụ không sinh khuyển tử, Chử Phùng Trình vừa mới cập quan đã có chiến công hiển hách, được Nguyên đế coi trọng, địa vị Chu gia trong chiều như mặt trời ban trưa, chọc không ít người phải đỏ mắt. Nhưng dù như thế, cách làm viêc của Chử Thời Phong vẫn rất cương trực công chính, người khác đỏ mắt cũng không tìm được sai lầm của hắn, lại kiêng kị binh quyền trong tay hắn, giận mà không thể phát tác.

Trước kia Chử Thời Phong từng dưới trướng Ninh Quốc Công, hiện tại, hắn vẫn luôn giống như thuở ban sơ, tự coi mình là một quân sĩ không hề có nửa phần đi quá giới hạn. Chử Phùng Trình cũng tiến lên quỳ xuống hành lễ với Ninh Quốc Công, cẩn thận tỉ mỉ, thoạt nhìn là người từng trải trong quân, cả người lộ ra anh khí.

Ninh Quốc Công nhớ tới lần cuối cùng gặp hắn là mấy năm trước, lúc đó vẫn còn lộ tính trẻ con. Trước mắt nhìn kỹ lại, mới có cảm giác Mị Mị đã nói đúng.

Dáng người cao ngất, ngũ quan tuấn lãng, tuổi còn trẻ đã có khí vũ hiên ngang điềm đạm, bình tĩnh đối đáp, giơ tay nhấc chân đều cung kính lễ độ, nói đến chuyện biên quan còn có chút tiềm năng trở thành tướng tài. Tướng mạo khí độ bậc này, phóng mắt khắp kinh thành cũng coi như nhân tài kiệt xuất, trong lòng Ninh Quốc Công càng thêm vài phần thưởng thức,

Xứng đôi với Mị Mị!

Trong lúc trò chuyện, thị nữ tiến lên dâng trà.

Ninh Quốc Công liếc mắt qua, chợt thấy thị nữ dâng trà này thế nhưng lại là Bảo Thiền.

Bảo Thiền là nha đầu nhất đẳng bên cạnh Bạch Tô Mặc, cái phủ Quốc Công lớn như vậy, việc dâng trà lúc nào lại cần đến đại nha hoàn trong Thiên Nhiên Uyển?

Có khách nhân ở đây, Ninh Quốc Công không tiện biểu lộ sắc mặt, chỉ hừ nhẹ hai tiếng.

Thừa dịp Bảo Thiền tiến lên châm trà cho mình, Ninh Quốc Công mới hung hăng trừng mắt nhìn nàng vài lần: “Đi mời tiểu thư đến.”

Bảo Thiền vụиɠ ŧяộʍ liến Chử Phùng Trình một cái, lúc này mới cười tủm tỉm nghe lệnh.

Ninh Quốc Công ghét bỏ buồn cười.

Bảo Thiền mới vừa tròn mười lăm, luận tuổi tác, luận tâm tính đều chênh lệch một mảng lớn so với Lưu Tri, Bảo Thiền có thể làm đại nha hoàn trong Thanh Nhiên Uyển đương nhiên không thể thiếu sự yêu thích của Ninh Quốc Công.

Bảo Thiền là con của người hầu trong Quốc Công Phủ.

Mẫu thân nàng từng là ma ma quản sự bên cạnh Quốc Công phu nhân, phụ thân nàng cũng từng là sai vặt bên cạnh Ninh Quốc Công. Bảo Thiền lớn lên trong Quốc Công phủ từ nhỏ, được Quốc Công Gia nhìn lớn lên, sau này Bạch Tô Mặc trở về phủ, trực tiếp theo hầu bên cạnh nàng, cùng một bậc với Lưu Tri. Loại quan hệ thân thiết này tất nhiên những nha hoàn khác không so sánh được, bình thường Quốc Công gia sẽ dung túng cho Bảo Thiền ba phần, cho nên trên dưới quốc công phủ, tính ra Bảo Thiền là nha đầu có lá gan lớn nhất.

Tỷ như lúc này, dám mượn cớ dâng trà vụиɠ ŧяộʍ chạy tới thăm dò xung quanh!

Đổi lại là người khác, ai dám có lá gan lớn như vậy, chạy đến dưới mí mắt Quốc Công gia tìm tòi nghiên cứu!

Gặp Quốc Công gia không trách tội, Bảo Thiền nhanh chóng cười cười ôm khay đựng trà đi khỏi đại sảnh, đợi ra ngoài rồi nháy mắt đã đem khay đưa cho thị nữ dâng trà, chạy về Thiên Nhiên Uyển. Vào đến phòng thở hồng hộc: “Tiểu thư tiểu thư, nô tỳ vừa mới đi đến tiền thính nhìn thấy Chử tướng quân và Chử công tử.”

Bạch Tô Mặc ôm Anh Đào trong ngực, cào cào sau gáy cho nó, lúc Bảo Thiền đi vào nàng chưa nhìn thấy.

Vừa ngẩng đầu, liền thấy Lưu Tri đang kinh ngạc: “Muội thật sự đã chạy tới tiền thính nghe lén?”

Bảo Thiền cười hì hì đáp: “Nghe lén gì chứ, là quang minh chính đại mượn cơ hội dâng trà nhìn vài lần thôi! Quốc Công gia của chúng ta rất thích Chử công tử nha, đôi mắt kia dường như chưa từng rời khỏi người Chử công tử, tựa hồ muốn đem mấy chữ vàng “rất vừa lòng” viết trên trán! Tiểu thư, Quốc Công gia cho mời người đến tiền thính một chuyến gặp Chử tướng quân và Chử công tử đó!”

Ngược lại câu này Bạch Tô Mặc đã nhìn thấy.

Lưu Tri không khỏi trách cứ: “Thật là càng ngày càng hoang đường, còn dám vui đùa trên đầu Quốc Công Gia.” Nói xong, nhìn thấy Bảo Thiền vẫn dáng vẻ hi hi ha ha, nghĩ lại cũng quốc công gia không trách cứ, có thể thấy tâm tình ông hôm nay rất tốt.

Bảo Thiền thần thần bí bí tiến lên phía trước nói: “Sao mọi người không hỏi xem Chử công tử kia như thế nào…”

Bạch Tô Mặc thuận theo: “Như thế nào?”

Bảo Thiền khoa tay múa chân: “Chử công tử thật sự muốn tướng mạo có tướng mạo, hào hoa phong nhã, mấu chốt là giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, đầy từ tính, muốn dễ nghe bao nhiều thì dễ nghe bấy nhiêu…”

Động tác của Bạch Tô Mặc dừng một chút, nàng chưa từng nghe được nên muốn hỏi, thanh âm trầm thấp mạnh mẽ, đầy từ tính là như thế nào?”

Trong lòng không khỏi tò mò.

Bàn tay mềm mại vỗ lên cổ Anh Đào, nó thoải mái duỗi móng vuốt ra, trong lúc nó đang duỗi người, Bạch Tô mặc đứng dậy đặt nó vào trong ổ. Anh đào nheo mắt, lười biếng nhắm mắt ngủ tại chỗ.

Bạch Tô mặc sờ đầu nó: “Ngày càng thêm lười biếng.”

Anh Đào liền lười biếng kêu “meo” một tiếng, như trả lời nàng.

Bạch Tô mặc trêu đùa Anh Đào thêm một lúc, Lưu Tri và Bảo Thiền đều nhìn ra được, có người tình nguyện chơi với Anh Đào mà không muốn đi, vì vậy họ đã nán thêm một khắc lại một khắc qua đi.

Lưu Tri thật sự không nhịn được nói: “Tiểu thư, Quốc Công gia và Chử tướng quân đang đợi, đến trễ không tốt, vẫn nên đến tiền thính chào hỏi một tiếng thì hơn.”

Lúc này Bạch Tô Mặc mới miễn cưỡng đứng dậy.

————

Quốc Công phủ không nhỏ, từ Thanh Nhiên Uyển đi đến tiền thính cũng phải mất một chút thời gian.

Vừa vào tiền thính, Quốc Công gia đã cùng Chử tướng quân đàm luật sôi nổi trên sa bàn* trong sảnh.

*Sa bàn: Bàn cát bày trận trong quân doanh

Quốc công gia một đời chinh chiến sa trường, về già chỉ hưởng phúc ở nhà, nhưng sa bàn ở tiền sảnh thì lúc nào cũng có, hễ có thời gian quốc công gia sẽ tự mình thôi diễn một phen, một lần diễn ít nhất phải nửa ngày. Hiện giờ Chử tướng quân đến phủ, Quốc công gia làm sao có thể kiềm chế được?

Chử tướng quân cũng có sở thích này, hai người ngươi tới ta đi, mặt mày hớn hở, nào có thể không tận hứng!

Chử Phùng Trình đành đứng ở một bên quan sát.

Lưu Tri vén mành cửa lên, Chử Phùng Trình liếc mắt qua nhìn thấy bóng lưng y phục thanh lệ, đồ trang sức trang trã nhẹ nhàng.

Bạch Tô Mặc vừa lúc dời ánh mắt.

Chử Phùng Trình ngũ quan tuy rằng tinh xảo, nhưng vì ở lâu trong quân nên làn làn da chuyển sang màu đồng, hơn nữa dáng người lại cao ngất, chỉ cần đứng một bên cũng lộ ra một cổ anh khí. Gương mặt này nếu đổi thành các vương tôn công tử trong kinh thành, e rằng sẽ cảm thấy có chút dịu dàng nữ tính, nhưng nếu đặt trên người Chử Phùng Trình lại vừa vặn.

“Tô Mặc.” Đúng lúc Ninh Quốc Công gọi nàng: “Đến chào hỏi Chử thúc thúc.”

Phần lớn khi có người ngoài, gia gia đều gọi nàng là Tô Mặc, Mị Mị là khuê danh, không dễ dàng gọi trước mặt người khác.

Bạch Tô Mặc tiến lên, phúc thân: “Tô Mặc bái kiến Chử thúc thúc.”

Chử Thời Phong đưa tay từ xa đỡ nàng, trong miệng cảm thán: “Quốc Công gia, lúc Tô Mặc mới sinh, mạt tướng đã từng bế qua, chỉ nhoáng một cái đã lớn như vậy rồi!”

Ninh Quốc Công thuận tay đẩy thuyền: “Ta nhớ Phùng Trình năm ngoái cập quan, vừa vặn lớn hơn Tô Mặc năm tuổi?”

Thật thẳng thắn, trong lòng Bạch Tô Mặc có chút xấu hổ.

Chử tướng quân cũng nói: “Đúng vậy, vừa vặn đến đuổi nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng.”

Ách, quả đúng là bộ hạ cũ của gia gia, thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam*.

*Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam: Nghĩa đen là màu xanh đậm chiết từ cây cỏ lam đi ra nhưng màu xanh của nó còn đậm hơn cả cỏ lam.

Nghĩa bóng là chỉ người đời sau hơn người đời trước, tương tự câu ‘trò giỏi hơn thầy’, ‘hậu sinh khả úy’

Điển cố: Lý Mật là văn nhân Bắc Ngụy, học tập rất dụng công, làm đệ tử của Khổng Phan, chăm chỉ khắc khổ, khiêm tốn hiếu học, rất mau uyên bác. Vài năm sau, Học vấn của Lý Mật trên cả thầy Khổng Phan, Khổng Phan còn phải hướng Lý Mật thỉnh giáo, vì thế các đệ tử liền hát: ” Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam”

Bạch Tô Mặc vừa ngước mắt tình cờ đối mặt với Chử Phùng Trình.

Trong mắt hai người dường như đều có vài phần bất đắc dĩ, hiểu trong lòng mà không nói, vừa quẫn bách vừa như xin lỗi mà cười cười với đối phương.