Thừa dịp Sở Hành không có ở đây, mấy ngày hôm nay cô đã không chỉ một lần làm việc này. Hôm nay tái phạm, kỹ thuật vừa nhanh vừa thuần thục. Anh Túc cơ bản xem đã hết hứng thú, đem tài liệu trả lại nguyên xi vị trí cũ, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện quản gia đang đứng ở cửa, mí mắt hơi nâng, im lặng đứng ở cửa nhìn cô.
Vẻ mặt Anh Túc hết sức tự nhiên từ trong ghế của Sở Hành chầm chậm đứng lên, thanh âm nhỏ nhẹ ấm áp nói: “Quản gia Chu, ngài đang làm gì vậy?”
Quản gia chầm chậm đi tới, trong tay bưng một bát tổ yến, còn có một miếng bánh ngọt nhỏ, nói: “Thiếu gia nói buổi trưa tiểu thư Anh Túc ăn không nhiều, có thể đói bụng, bảo tôi đem chút đồ ăn tới cho cô.”
Anh Túc nhận lấy, nói: “Làm phiền ngài rồi.”
“Không dám.”
Quản gia nói xong liền xoay người muốn đi, Anh Túc gọi ông lại, nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng: “Quản gia Chu, vừa rồi ngài nhìn thấy cái gì?”
Quản gia Chu cụp mi mắt xuống trả lời: “Chỉ là nhìn thấy tiểu thư Anh Túc vượt quá chức phận mà thôi.”
Sắc mặt Anh Túc nhanh chóng đổi một cái, cười hỏi: “Quản gia Chu sẽ tố cáo với tiên sinh sao?”
“Cho dù là nói thì cũng chỉ là bẩm báo chi tiết, không tính là tố cáo.” Quản gia Chu từ từ nói, “Tiểu thư Anh Túc có điều gì không thể nói chuyện với thiếu gia mà lại phải làm như vậy?”
Anh Túc khẽ cười lạnh một tiếng, không hề đáp lời. Quản gia Chu nhìn cô, thở dài một hơi, trầm mặc lui ra ngoài.
Nhiều ngày liên tiếp sau đó, cứ hễ Anh Túc nhìn thấy tài liệu của Ly Chi đưa tới, là tất cả những thứ Ly Chi báo cáo gì đó đều không được thông được thông qua. Nhiều ngày trôi qua, rốt cuộc cũng có một hôm, Ly Chi thừa dịp Sở Hành đang ở thư phòng, nhẫn nại hỏi: “Ngài không thông qua kế hoạch hợp tác với Tiết gia thì thôi, cắt đi hơn một nửa tiền của người mới của Sở gia năm nay cũng thôi luôn, nhưng tại sao ngài lại cắt đi dự trù sáu tháng cuối năm của tôi? Chẳng nhẽ ngài tính để sáu tháng cuối năm tôi tự mình đi lôi kéo món tài trợ nhiều như vậy sao?”
Động tác nhấp trà của Sở Hành khẽ ngưng. Nước trà trong tay chầm chậm thoáng lay động, Sở Hành ngẩng đầu lên liếc nhìn Anh Túc một cái.
Anh Túc yên lặng đứng cách đó không xa, tay đút trong túi áo, khe khẽ cúi đầu, hoàn toàn là cái bộ dáng khiêm tốn ngoan hiền không có gì liên quan đến mình.
Thư phòng tĩnh lặng, Sở Hành mới trầm ngâm nói: “Nửa năm vừa rồi cô dự toán vượt mức gấp đôi, cô còn gì muốn nói?”
Ly Chi tranh luận: “Đó là vì bị thêm vào một nhóm bắn tỉa, nhất là ‘Quang Ảnh’ và ‘Khưu Ưng’, ngài cũng biết rõ giao dịch với hai người này khó như thế nào…”
Sở Hành cắt đứt lời cô: “Vậy kết quả thế nào? Cô đã lôi kéo được ‘Quang Ảnh’ và ‘Khưu Ưng’rồi?”
Ly Chi cười không lên lời, một lát sau mới nói: “ ‘Khưu Ưng’ vẫn chưa có tin tức gì, bên phía ‘Quang Ảnh’ về cơ bản phải đàm phán lại…”
Dưới cái nhìn chằm chằm của Sở Hành, tất cả những gì muốn nói phía sau đều bị chôn vùi trong cổ họng. Ly Chi im lặng chu chu miệng, một lúc lâu sau, nhỏ giọng nói: “Đã rõ. Tôi sẽ sắp xếp người tự động giải quyết.”
Đợi Ly Chi vừa đi ra ngoài, Sở Hành nhàn nhạt hỏi: “Nói, có phải là em đã âm thầm giở trò không hả?”
“Anh Túc không hiểu ngài đang nói gì?”
Sở Hành ném chiếc bút trong tay, quay đầu sang: “Còn giả bộ? Những dự toán hợp tác với người mới mà Ly Chi nói tôi không biết chút gì, không phải em vứt những tài liệu đó đi thì còn ai vào đây nữa? Em thử đưa người đó ra đây cho tôi?”
Anh Túc nghiêm mặt nói: “Tôi không thể nghĩ ra là ai, cũng không thể tự mình thừa nhận. Trừ phi ngài có chứng cớ. Ngài có chứng cớ sao?”
Sở Hành bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên giận quá hóa cười, đưa tay ra, trực tiếp kéo cô lên đùi.
Anh lật người cô lại, kéo váy cô lên, lột quần trong lột ra, bàn tay chạm tới mảnh đất ở giữa, lúc một ngón tay thăm dò đi vào, rốt cuộc sắc mặt Anh Túc trắng bệch, dùng sức giãy dụa đứng lên: “Không nên ở chỗ này!”
Cửa thư phòng vẫn đang mở rộng, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào. Anh Túc bị anh áp chế ở trên đùi không thể động đậy, đôi tay khua khoắng lung tung lại bị anh cầm chiếc khăn lông bên cạnh trói chặt từ phía sau lưng, ngón tay Sở Hành do thám trên ngực cô, ác ý ở nơi đó xảo quyệt trêu trọc cô, vừa trầm giọng nói: “Có nói hay không?”
Anh Túc mới đầu còn gắng gượng chống đỡ không mở miệng, cho đến khi bị Sở Hành đặt lên bàn sách, làm bộ muốn lột sạch quần áo, cắn chặt răng vẫn không nhịn được, rốt cuộc phát ra tiếng khóc nức nở nhè nhẹ: “Giở trò đấy thì sao nào? Anh chỉ cần nhốt tôi trong thư phòng một này, tôi thế nào cũng sẽ làm cho Ly Chi không dễ chịu một ngày! Không tin anh cứ thử xem!”
“Tại sao mỗi ngày đều muốn tính toán thiệt hơn với người ta,” Sở Hành từ phía sau hết lần này tới lần khác vân vê cô, Anh Túc mẫn cảm khẽ run rẩy, nghe thấy anh lạnh giọng nói, “Tôi thấy tôi tính nhốt em vào trong một cái l*иg vàng rồi, em vẫn không thể làm chủ nhân yên tĩnh, vẫn tính kế tới lui với Ly Chi, em thật muốn tính kế với cô ta đến chết mới cam tâm?”
“Đúng, tôi chính là muốn tính kế với Ly Chi đến chết mới cam tâm!”
Sở Hành vỗ một phát lên mông cô: “Em ngoan ngoãn hiền lành một chút cho tôi!”
Anh Túc vẫn đang chống đối, bỗng nhiên bên ngoài có người nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Anh Túc lập tức cứng ngắc cả người, quay đầu lại ánh mắt cầu xin nhìn Sở Hành. Mặt mày Sở Hành bất động, thong thả ung dung buông lỏng tay Anh Túc ra, đợi cho cô chỉnh lại quần áo xong, mới lên tiếng hỏi: “Chuyện gì?”
Giọng quản gia Chu hơi khàn khàn vang lên, từ tốn cung kính: “Tiểu thư Tưởng Miên đến, nói muốn gặp ngài ngay lập lức.”
“Không gặp.”
Quản gia Chu do dự một chút, nói tiếp: “Nhưng tiểu thư Tưởng nói muốn bàn bạc cụ thể với ngài về vấn đề sau này của tiểu thư Anh Túc. Đồng thời còn nói tiểu thư Anh Túc đã gọi điện thoại cho cô ấy, kể lại những suy nghĩ kỹ càng của ngài, đồng ý cho về Tưởng gia nhận tổ quy tông rồi.”
Trong thư phòng yên lặng mấy giây. Anh Túc ngẩng mặt lên, nhìn Sở Hành, bình tĩnh nói: “Đầu đuôi thế nào tôi đã biết hết rồi. Đúng là tôi đã gọi điện thoại cho cô ấy. Tôi đồng ý về Tưởng gia.”
Tác giả có lời muốn nói:
Rất lâu rất lâu sau. Kỷ niệm ba năm ngày cưới.
Buổi sáng sau khi thức dậy, Anh Túc ( nhỏ giọng): hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới. . . . . .
Sở Hành ( dáng vẻ không thèm để ý): Ngày tốt.
Sau đó đè Anh Túc ra, ở trên giường làm mưa làm gió quay cuồng một ngày.
Buổi tối, trước khi ngủ, Anh Túc hết sức ấm ức. Vừa quay đầu, hai tấm vé máy bay đi Hawai và một tập tài liệu của công ty mới thành lập xòe ra trước mắt.
Sở Hành: Chọn cái nào? ( Nghĩ thầm em dám chọn tài liệu xem)
Anh Túc ( nhìn đến tội nghiệp): . . . . . . có thể đều không muốn không?
Sở Hành: . . . . . . Có thể.
Ps: có bạn nhắn hỏi Sở Hành và Anh Túc hơn kém nhau bao nhiêu tuổi. Ặc, thật ra cái vấn đề này tớ vẫn chưa nghĩ tới. Về cơ bản thì trước mắt Sở Hành khoảng đầu ba đít chơi vơi, cụ thể bao nhiêu tuổi. . . . . . Mời các bạn tự động tưởng tượng. . . . . . |||
——-