Cái ôm này thật ấm áp, vương vấn xung quanh là mùi rượu nhàn nhạt cùng hương hoa lê thơm ngát, kèm theo là thân nhiệt nóng hổi khiến Sắt Sắt có chút hoa mắt.
Nàng im lặng hồi lâu, thấy phòng khách mọi người đều hung hang nhìn nàng chằ chằm, khí thế chờ đợi, giống như chỉ cần nàng dám can đảm nói nửa chữ ‘ không ’ là sẽ ngay lập tức nhảy dựng lên cùng nàng liều mạng.
Sắt Sắt đột nhiên cảm thấy có chút bất lực.
Từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng có cảm giác này, chỉ là dạo gần đây nàng lại thường xuyên cảm thấy vậy.
Rõ ràng trong lòng muốn một chuyện khác nhưng rốt cuộc lại không có cách nào khiến cho mọi việc đi đúng theo hướng mình muốn. Người bên cạnh luôn cho rằng chính hai bọn họ mới là cứng đôi vừa lứa, dần dà, chính nàng cũng bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Bất luận ai đúng ai sai, nhưng đây là chuyện chung thân đại sự của nàng a, chẳng lẽ người khác có thể thay nàng đi qua cả đời này sao?
Nàng khẽ thở dài, nắm lấy tay Thẩm Chiêu, ôn nhu nói: “A Chiêu, ngươi đừng náo loạn, chúng ta không phải tới tra án sao? Nếu án này ngươi đã tra ra rõ ràng, vậy chúng ta trở về đi, náo loạn ở chỗ này có chút không hay lắm……”
Nhưng nam tử ở bên cạnh vẫn như ôm tay nàng thật chặt, không hề có ý định buông ra.
Sắt Sắt bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng không nhìn xem nơi này có bao nhiêu người, chẳng lẽ ngươi muốn ta trước mặt nhiều người như vậy phải bày trò dỗ dành ngươi, thề thốt đảm bảo với ngươi hay sao?”
Vừa dứt lời, tỳ nữ vội vã chạy vào, hoảng sợ nói: “Không hay rồi, Kỳ Vương điện hạ người của Kiến chương doanh đến đây.”
“Cái gì?” Sắt Sắt hoảng hốt, vội thoát ra khỏi vòng tay của Thẩm Chiêu, hướng Phó Tư Kỳ thấp giọng nói: “Không thể để Thẩm Hi thấy A Chiêu ở chỗ này, bệ hạ long thể bất an, nơi này lại là nơi phong nguyệt. Thẩm Hi từ trước đến nay thích gây chuyện thị phi, nếu lần này thấy A Chiêu ở đây thì sau này ở trên triều đình sẽ nói nhiều lời khó nghe.”
Phó Tư Kỳ cũng luống cuống, muốn đem người đi ra ngoài ngăn cản, lại nghĩ tới bản thân cùng những người này đều là thuộc hạ của Đông Cung, nếu cứ như thế đi ra ngoài chẳng phải là chui đầu vô lưới, nhất thời khó có thể quyết định, lo sợ gấp đến độ đầu đổ mồ hôi lạnh.
Thẩm Chiêu đang say như một con cá chạch mềm dựa vào trên vai Sắt Sắt, kéo tay nàng, nâng lên nửa mí mắt, lẩm bẩm nói: “Cửa sau a……”
“Đúng vậy.” Sắt Sắt bừng tỉnh, vội sai Phó Tư Kỳ cùng tỳ nữ giúp nàng đỡ lấy Thẩm Chiêu, hướng các cô nương vẫy vẫy tay, từ trong tay áo lấy ra toàn bộ ngân lượng đưa cho các nàng, dặn dò chờ lát nữa khi Kỳ Vương vào cửa, nhất định phải tiến lên ân cần hầu hạ, tuyệt đối không để cho hắn dễ dàng từ trong hoa phấn thoát thân.
Mấy người từ trong hành lang vòng ra phòng khách, nghe thấy phía sau vang lên rầm rập tiếng bước chân, tiếng áo giáp hỗn loạn vang lên, theo sau đó là giọng mềm mại hờn dỗi của các cô nương.
Thừa dịp một mảnh hỗn loạn này, bọn họ đi đến cử ngách sau, thấy nơi đó cũng có người đóng giữ, áo giáp kiếm đen, chặn hết lối đi.
Sắt Sắt cắn chặt răng, nói: “Ta sẽ đi dụ bọn chúng rời đi, Phó Tư Kỳ ngươi đem Thái Tử chạy mau. Vạn nhất ta bị bắt được, ta sẽ nói là chính mình ham chơi, giả trang thành nam nhân tới đây, cùng Thái Tử một chút quan hệ đều không có.”
Nàng đang muốn đi thì cánh tay lập tức bị Thẩm Chiêu kéo lại.
Hắn như cũ vẫn là một bộ dáng uể oải buồn ngủ, đem Sắt Sắt kéo vào trong lòng ngực, lười nhác hướng Phó Tư Kỳ
liếc mắt một cái: “Gϊếŧ hết đi ra ngoài.”
Phó Tư Kỳ tuân lệnh, lập tức điều động thủ vệ Đông Cung, rút kiếm.
Sắt Sắt không khỏi lo lắng nói: “Chuyện này…… Có thể được không?”
Lông mi nhỏ dài nồng đậm của Thẩm Chiêu khẽ run run, thanh âm mềm mại vô lực: “Chỉ cần không bị bắt được thì mặc kệ đại ca nói cái gì, chúng ta đều một mực không nhận, hắn có thể đổ cho chúng ta tội gì được?…… Sắt Sắt, ta choáng váng đầu……”
“Xứng đáng!” Sắt Sắt bên ngoài mạnh miệng, tay lại không tự giác mà xoa xoa gương mặt Thẩm Chiêu, sờ đến một mảnh nóng bỏng, lại có chút đau lòng, thanh âm cũng không tự giác mềm lại, nói: “Ai bắt ngươi uống nhiều như vậy, rượu nếu như có thể giải sầu, vậy trên đời này làm sao có thể còn nhiều chuyện phiền lòng như vậy a. Nếu ngươi thật sự buồn bực thì có thể tới mắng ta, đánh ta một chút cũng được, vẫn là tốt hơn tự đày đọa bản thân thế này chứ.”
Thẩm Chiêu nắm lấy tay nàng đặt ở trên ngực, có chút ủy khuất nói: “Ta luyến tiếc……”
Phó Tư Kỳ liếc mắt chán ngấy nhìn hai người ân ân ái ái, nhanh chóng thủ thế, đang muốn chỉ huy thủ vệ Đông Cung mở đường ra ngoài thì bất chợt nghe bên ngoài truyền tiến tiếng chém gϊếŧ, tiếp theo trên vách cửa đẩy ra một khe hở, không biết từ đâu tới vài hắc y nhân nhanh chóng giải quyết gọn nhẹ quân coi giữ ngoài cửa.
Thẩm Hi ban đầu cũng không nghĩ tới đường đường là Thái Tử điện hạ thế nhưng chịu đựng ủy khuất đến nông nỗi này, vì trốn hắn mà phải chạy đến cửa sau. Cũng bởi vì thế àm hắn chỉ tùy tiến sắp xếp vài người ở đây, còn lại đem toàn bộ chủ lực đến chính sảnh.
Vừa rồi Thẩm Chiêu cũng là liếc mắt nhìn thấy mấy ten thủ vệ đứng canh nên mới muốn động sát để ra ngoài.
Hắc y nhân đẩy cửa tiến vào, người cầm đầu quỳ gối ở trước mặt Thẩm Chiêu, nói: “Lan Lăng công chúa nghe nói Kỳ Vương điện hạ mang theo người Kiến chương doanh tới, đặc mệnh tiểu nhân tới giải vây cho Thái Tử.”
Thẩm Chiêu dựa vào Sắt Sắt trên người, làm như nói mớ: “Tới thật là nhanh a……”
Hắc y nhân không nghe rõ, vội ngẩng đầu nói: “Điện hạ nói cái gì?”
Thẩm Chiêu chống đỡ cái trán, giống như đã cực kỳ mệt mỏi, yếu ớt mềm mại nói: “Nơi này giao cho các ngươi tới giải quyết, sau này bản cung sẽ tới cảm tạ cô cô, Sắt Sắt…… Chúng ta đi.”
Dứt lời, cũng không đợi người khác có phản ứng gì, hắn lập tức lôi kéo tay Sắt Sắt lảo đảo đẩy cửa mà ra ngoài.
Xe ngựa xóc nảy đi trên con phố dài, Thẩm Chiêu dựa vào trên vách xe, lấy tay vỗ vỗ ngực, hai mắt nhắm lại, sắc mặt ửng đỏ, một bộ dáng nhu nhược.
Sắt Sắt dỗ hắn uống một chút nước mật ong mua ở bên đường, đang muốn lau cho hắn mấy giọt mồ hôi lạnh rơi trên trán, chợt nghe hắn nỉ non: “Phó Tư Kỳ, đừng trở về cung, trước mắt đến biệt viện đi, đợi bản cung tỉnh rượu.”
Thẩm Hi tuy không mưu lược gì, nhưng cũng không phải là đồ ngốc. Nếu ở bên này không phát hiện ra được chuyện gì thì nhất định sẽ tiến cung tìm hắn.
Ban ngày ban mặt, trong cung không hề tổ chức yến tiệc, phụ hoàng lại sinh bệnh, hắn là Thái Tử giám quốc vô duyên vô cớ trên người dính mùi rượu, dù như thế nào cũng không thể giải thích nổi.
Ở ngoài xe Phó Tư Kỳ đáp lại một tiếng, lập tức quay đầu ngựa lại.
Sắt Sắt một bên lau mồ hôi cho hắn, mọt bên nói: “Ngươi không nên uống rượu, nhìn xem uống một lần mang tới biết bao nhiêu phiền toái.”
Thẩm Chiêu khóe môi hơi mỉm, trong nụ cười hàm chứa một chút chua xót: “Đúng vậy, ta trời sinh chính đã định không được tùy hứng. Bây giờ ngẫm lại, đại ca cũng thật là ngốc, đoạt lấy vị trí này làm cái gì a, dù cho hắn đoạt lại đi, ngồi không đến nửa ngày hắn cũng sẽ cảm thấy phiền.”
Hắn nhắm mắt lại nói chuyện, ngôn ngữ nhẹ nhàng chậm chạp, hỗn loạn nói không hết sự ấm ức trong hết.
Sắt Sắt nghe được có chút chua xót, ngồi lại gần bên hắn thêm một chút, ôn nhu dô dành hắn: “Ai nói ngươi không thể tùy hứng? Ngươi có thể a, ngươi muốn tùy hứng liền tới tìm ta, uống rượu cũng được, việc khác cũng thế. Biểu tỷ thay ngươi gánh vác, cứ nói là ta khi dễ ngươi, ép ngươi, tỷ tỷ từ nhỏ còn không phải là như vậy sao. Ta còn nhớ rõ ngươi năm ấy chín tuổi không cẩn thận đánh đổ điện thờ cung phụng, ta ngang ngạnh nói là do ta làm đổ, mẫu thân ta lấy gậy gộc đuổi theo ta một nén nhang, ta cũng chưa từng bán đứng ngươi, ta cực kỳ có nghĩa khí giang hồ nha.”
Thẩm Chiêu cười lên tiếng, mở mắt ra, ánh mắt mê ly dừng ở trên người Sắt Sắt, chậm rãi nói: “Ngươi luôn là như vậy, khi đáng giận thì thật đáng giận,lúc tốt lên thì lại tốt như thế, tốt đến nỗi ta thật sự không tưởng tượng ra, nếu quãng đời còn lại sau này không có ngươi, mỗi ngày làm thế nào có thể trôi qua ……”
Sắt Sắt bĩu môi nhìn hắn, Thẩm Chiêu nhắm mắt lại, cảm thán: “Ngươi chính tiểu yêu tinh thích tra tấn người khác.”
Chưa đợi một sợi thở dài tan hết, xe ngựa đã ngừng lại.
Ở cuối phố có một tòa phủ đệ, mái lớn ngói cong, tường nhà hiên ngang.
Đẩy cửa đi vào liền thấy rừng cây rậm rì, sắc xanh trong suốt, ánh nắng chiếu trên mặt đất, sáng tối không giống nhau.
Sắt Sắt cùng Phó Tư Kỳ đỡ Thẩm Chiêu đến một gian sương phòng yên lặng phía sâu trong căn nha. Khi Sắt Sắt thấm xong nước lạnh vào khăn mang quay lại thì đã thấy Thẩm Chiêu nằm ở trên giường nặng nề ngủ.
Dung nhan hắn lúc ngủ thật an tĩnh, hình dáng cũng không có góc cạnh, nhìn không giống như lúc thanh tỉnh khôn khéo cùng uy nghiêm, ngược lại nhiều hơn vài phần thiếu niên thanh tú.
Sắt Sắt ghé vào trước giường nhìn kỹ hắn, không chớp mắt mà nhìn một hồi lâu, thở dài: “Ta cũng muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, nhưng nếu như mẫu thân ta thật sự cùng với bản án cũ của Tống gia còn có…… cái chết của Tống Quý Phi có quan hệ, chúng ta đây chẳng phải là mối nghiệt duyên oan gia cừu hận hay sao ? Nếu như ngươi biết chính mình cưới về con gái của kẻ thù sẽ thật sự rất thống khổ. Đến lúc đó, ta cũng không thể nào sống nổi a.”
Nàng nghiêng đầu suy tư một phen, mỉm cười nhợt nhạt nói: “Hiện tại không giống như khi còn nhỏ, cơm không hợp khẩu vị của ngươi, ta có thể cố gắng thay đổi tay nghề trù nghệ, làm đến khi ngươi muốn ăn mới thôi. Nhưng kia là biết bao nhiêu mạng người, ta không có cách nào làm cho bọn họ một lần nữa sống lại.”
“Ta là không hiểu tình yêu nam nữ si oán thương nhớ, thề non hẹn biển…… Ta chỉ biết nếu là hai người không thể hạnh phúc ở bên nhau thì chỉ cần mỗi người đều có thể khỏe mạnh sống cũng tốt rồi. Aiii, ngươi thông minh như vậy, sao lại không hiểu chuyện này chứ……”
Nói đến chỗ rối rắm này, Sắt Sắt duỗi tay nhéo nhéo mũi Thẩm Chiêu, quay đầu nhìn về phía căn nhà này.
Một tấm bình phong tam điệp che khuất giường ngủ, bên ngoài là giá sách dán tường, còn lại là bàn trà ghế gỗ, không có gì đặc biệt.
Sắt Sắt nhìn một vòng, lại đem ánh mắt dừng ở trên giá sách.
Trong thành Trường An không biết từ khi nào bắt đầu rộ lên xu hướng này, trong nhà tông thân hiển quý thường ở nơi mà người ngoài không thường hay lui tới sẽ thiết kế một vài mật đạo. Trong thư phòng của mẫu thân Sắt Sắt cũng có một cái như vậy, chính là nơi lúc trước nàng từ chỗ Hạ Quân mượn chìa khóa, còn đi vào nghe lén mẫu thân cùng Bùi Nguyên Hạo nói chuyện.
Mật đạo phía trên cần phải che dấu đi, muốn vào yêu cầu có mật mã, nguyên lý đại khái tương đồng, cho nên bên ngoài tuy rằng khác nhau nhưng cấu tạo bên trong lại khá tương đồng.
Sắt Sắt càng xem càng cảm thấy giá sách này có chút kỳ quái, nàng đứng lên đi qua xem, thử thăm dò sờ soạng một trận, ở đỉnh vách tường sờ thấy một cơ quan khác lạ, nàng ấn thử liền thấy hai bên giá sách đồng loạt lùi về phía sau, lộ ra lại không phải là vách tường mà là một lối đi đen như mực.
Sắt Sắt quay đầu nhìn Thẩm Chiêu đã nhắm mắt ngủ say, thoáng do dự, hít sâu một hơi, men theo vách tường đi vào.
Đoạn đầu đi tối tăm, nhưng sau khi qua một đoạn hẹp, lối đi dần dần rọng ra thêm, còn có mấy viên dạ minh châu chiếu sáng.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, Sắt Sắt thấy trước mặt chồng lên mấy chục cái rương lớn, mở lên bên trong đều là hoàng kim.
Nàng cầm lấy một khối, sờ sờ khắp toàn bộ cũng không hề phát hiện ra bất kì dấu bạc đúc nào.
Ở bên cạnh các rương hoàng kim là sổ sách chất cao hơn nửa người.
Sắt Sắt cầm lấy một quyển, lật lên xem, tất cả đều là tên người, mặt sau là hộ tịch, người nhà, địa chỉ, thậm chí chính xác đến tên con phố tên hẻm…… Mới đầu nàng còn không nghĩ ra là chuyện gì, nhưng càng về sau xem kĩ thì những cái đó hàng tên người chi chít đó lại càng khiến nàng không dám tin vào phỏng đoán của chính mình..
Ám vệ.
Trong kinh những nhà quyền quý trừ bỏ thích thiết kế mật đạo, còn thích dự trữ nuôi dưỡng ám vệ.
Chẳng qua, chiếu theo đống sổ sách này, số lượng ám vệ của Thẩm Chiêu không có một vạn cũng có tám nghìn.
Sắt Sắt vẫn còn nhớ rõ lúc mẫu thân nói chuyện nàng với biểu tình chắc chắn.
“A Chiêu không có mẫu tộc chống lưung, trong tay lại không có bao nhiêu binh quyền, trong Đông Cung học giả xuất sắc có rất ít, trong triều đình hắn chỉ có thể nhờ cậy vào ta, cho nên, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời……”
Nói như vậy, số tiền này, ám vệ, kể cả mẫu thân cũng không hề biết.
Hắn cất dấu thực lực, cố ý để mẫu thân đối với hắn yên tâm.
Hắn muốn làm gì?
Sắt Sắt ôm sổ sách, tâm tư rối rắm, tim chậm rãi trầm xuống hết sức, chợt nghe phía cửa mật đạo truyền đến động tĩnh.
Ánh sáng dạ minh châu mỏng manh, họa lên dáng người Thẩm Chiêu cao lớn đĩnh đạc.
“Sắt Sắt, ngươi đang xem cái gì đó?”
Người dịch: Huyền Trang