Dù thế nào thì nàng cũng có nỗi khổ tâm, đối với Ôn Huyền Ninh có thể thể hiện khí thế kiêu ngạo, nhưng mà khi đối mặt với hắn vẫn là khó tránh khỏi chột dạ.
Vì phần chột dạ này mà nàng thành thành thật thật đi theo Thẩm Chiêu đến Tây Hà dịch quán. Dọc theo đường đi đến thở mạnh cũng không dám. Đương nhiên, sở dĩ nàng thành thật như vậy, không dám hồ nháo chủ yếu vẫn là bởi vì chú ý tới Thẩm Chiêu mang theo hơn trăm cấm quân đi cùng. Cấm quân cải trang đem dịch quán phụ cận vây quanh kín mít, đến một con ruồi bọ cũng trốn không thoát.
Aiz, đao treo trên cổ, hồ nháo là không được, nếu chọn không đúng cơ hội thì chỉ có thể tìm đường chết.
Thẩm Chiêu quả thật thần thông hơn người, tâm tư kín đáo. Hắn trước tiên chuẩn bị tốt Càn vương lệnh, mượn danh Càn vương đến ở trọ tại dịch quán. Cũng không biết là quan trạm dịch có quả thực hồ đồ đến như vậy hay không mà không hề tỏ ra nhận biết thân phận của Thái Tử điện hạ, không dám làm rầm rộ, cũng không dám hỏi nhiều. Chỉ coi bọn họ như khách quý, khách khí chu đáo mà an bài chỗ nghỉ chân.
Bóng đêm bắt đầu buông xuống, gió đêm hơi lạnh, quan đạo mộc sau giờ giới nghiêm ban đêm thật yên tĩnh. Trong dịch quán ánh nến bập bùng, mờ nhạt in
bóng hình kì dị lên ô giấy trên cửa sổ, mùi thơm đồ ăn theo khói bếp lượn lờ bay ra ngoài.
Sắt Sắt dùng đầu đũa đảo bánh nồi đất* trong bát, ngẩng đầu nhìn Thẩm Chiêu gương mặt lạnh lẽo như sương tuyết, rất nhiều lần lời nói sắp sửa xuất ra khỏi miệng lại nuốt trở vào.
( * Bánh nồi đất: một loại bánh đặc sản khá nổi tiếng của vùng Thiểm Tây)
Thẩm Chiêu buông đũa xuống, nói: “Cô cô đang bồi phụ hoàng đến chùa Thanh Tuyền cầu phúc, ta là lặng lẽ đuổi theo, không có kinh động tới cô cô.”
Kể cả không có kinh động, mẫu thân khẳng định cũng đã biết.
Sắt Sắt nghĩ thầm, mẫu thân của nàng là Lan Lăng trưởng công chúa, tay chân nhiều vô số, quyền khuynh triều dã, tai mắt thông linh, trong thành Trường An không có việc có thể giấu được mẫu thân.
Sở dĩ Sắt Sắt lựa chọn hôm nay đi chính là vì dự định mẫu thân phải đi bồi hoàng đế. Cho dù biết nàng chạy trốn nhưng ngại việc mất thể diện nên cũng sẽ không lập tức đuổi theo, chỉ cần có thể kéo dài một chút thời gian, khả năng nàng thành công bỏ chạy liền lớn hơn một chút.
Sắt Sắt lại nhìn liếc qua Thẩm Chiêu, cúi đầu gục xuống, xúc động than một tiếng. Than chính mình mệnh khổ, còn có kia một đóa phù dung sớm nở tối tàn đã vội vàng bị đánh mất tự do.
Ôn Huyền Ninh ở bên cạnh nàng ngồi dịch lại, thấp giọng nói: “Đệ thấy không sai biệt lắm a, nhìn tư thế của Thái Tử biểu ca này hiển nhiên là không muốn tiết lộ ra. Mọi người đều là người có thân phận có thể diện, nếu như chưa nói muốn truy cứu tỷ, tỷ thấy được thì thuận tiện nhận đi.”
Một câu này tràn đầy đại nghĩa sâu sắc khuyên bảo khiến cho Sắt Sắt đột nhiên tỉnh táo lại, những do dự chậm chạp chần chừ trong khoảnh khắc bị vứt ra sau đầu, tay nàng khẩn trương nắm chặt thành quyền, ngẩng đầu, nhìn Thẩm Chiêu, trịnh trọng nói: “Ta muốn từ hôn.”
Trên mặt Thẩm Chiêu vẫn như cũ nhạt nhẽo như nước, nhìn không ra biểu cảm gì. Chỉ là bàn tay đang duỗi hướng về phía âu trà rụt lại, im lặng một lát, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Huyền Ninh, nói: “Hôm nay ngươi từ Quốc Tử Giám về sớm hai canh giờ, ta đã sai Ti nghiệp đem bài tập hôm nay tới đây, đã cho người đặt ở trong phòng của ngươi, ngươi nhanh chóng đi làm đi, sáng mai còn phải nộp lại.”
Ôn Huyền Ninh:……
Hắn thật sự không phải muốn trốn học, càng không phải muốn trốn làm bài tập, đây là có ý tứ gì a? Quá vũ nhục người!
Hắn đã tạo nghiệt gì đây!
Ôn Huyền Ninh mỗi bước đều lưu luyến rời đi, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người Sắt Sắt cùng Thẩm Chiêu.
Ánh đèn sáng nhẹ lay động, tim đèn cháy đến nổ bép bép, khiến cho trong phòng càng yên tĩnh u tịch.
Lời kia một khi đã nói ra liền không có gì đáng sợ nữa.
Sắt Sắt đoan chính ngồi thẳng, lại lặp lại một lần.
“Ta muốn từ hôn.”
Từ mười ngày trước, lúc hai người ở Tây Uyển du xuân, Sắt Sắt bị té ngựa hôn mê nửa canh giờ, sau khi tỉnh lại liền nháo muốn từ hôn.
Lúc đầu Thẩm Chiêu chỉ cho rằng là nàng đang tính đùa giỡn một chút, để nàng làm ầm ĩ mấy ngày, không hề xem lời nói của nàng là thật, càng không hề đáp ứng nàng. Thẳng đến hôm nay nội vệ tới báo, nói Ôn gia quý nữ nhân lúc trưởng công chúa đi chùa Thanh Tuyền dâng hương, thu thập đồ đạc trốn ra khỏi phủ. Hắn mới phát hiện nàng không phải đang trêu đùa mà là quyết tâm muốn từ hôn……
Thẩm Chiêu từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, trong thanh âm không mang theo một tia gợn sóng, hỏi: “Vì cái gì?”
Hỏi rất hay, mọi việc đều có lý do của nó.
Mười ngày trước Sắt Sắt cùng Thẩm Chiêu đi Tây Uyển du ngoạn, bất hạnh té ngựa, đầu đập vào mặt đất mà ngất đi một lúc. Trong lúc ngất xỉu nàng đã mơ giấc mộng.
Trong mộng sự việc hỗn loạn, hình ảnh mơ hồ mà vụn vỡ, trong giây lát mười mấy năm vội vàng trôi đi. Tuy rằng có chút địa phương thấy không rõ lắm, có chút sự việc bị ngắt quãng, chỉ có thể dựa vào suy đoán nhưng đại thể quá trình đều chỉ ra rằng hôn sự này một khi thành công, nàng cùng Thẩm Chiêu cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nhưng điều khiến nàng khó mở miệng nhất chính là: hai người sở dĩ thành đôi oán ngẫu không phải bởi vì Thẩm Chiêu đối đãi với nàng không tốt, mà là bởi vì nàng. Nàng mặc dù được Thẩm Chiêu hết mực sủng ái nhưng mỗi ngày đều làm chuyện tìm đường chết, để cho Thẩm Chiêu gặp phải chuyện không tốt……
Chuyện không tốt này quả thật ——
Quá đồi phong bại tục!
Quá đại nghịch bất đạo!
Quá không biết xấu hổ!
Nàng thật sự không nói nên lời a……
Tưởng tượng đến đây, Sắt Sắt chỉ cảm thấy gương mặt đỏ rần, nóng bỏng như bàn ủi, đến nỗi không dám nhìn thẳng Thẩm Chiêu.
Vốn dĩ giấc mộng này thật ra là cực kỳ vớ vẩn, nhưng mà lại quá sức thực tế, bối cảnh cùng thân phận nhân vật so với hiện thực vô cùng phù hợp, ở giữa tràn ngập cảm tình chân thật mãnh liệt. Tuy rằng có lúc có chút địa phương bị mơ hồ, thấy không rõ lắm, nhưng từ đầu đến cuối câu chuyện hết sức mạch lạc hoàn chỉnh, khiến cho nàng không thể không tin.
Huống hồ, cho dù chỉ là một giấc mộng, nhưng kết cục thảm thiết như vậy cũng đủ để cho nàng không dám mạo hiểm, cùng hôn sự này tiếp tục triển khai.
Sắt Sắt nhẹ thở dài, nghiêm trang nói: “Mọi người đều nói cửa vào nhà hầu môn sâu như biển. Ta nếu là gả cho ngươi, kia không phải chỉ là cửa hầu môn mà là cửa cung, so với biển còn sâu hơn gấp bội. Ngươi biết con người của ta từ trước đến nay đều yêu tự do, nếu bị quản thúc bởi thâm cung quy củ, thật sự sẽ sống không bằng chết.”
Thẩm Chiêu chờ nàng nói xong, lạnh nhạt nói: “Nhưng nếu ngươi không gả cho ta, cũng phải gả cho người khác. Chỉ bằng thân phận của ngươi, nếu muốn gả đi cho dù không phải cửa hầu môn hay cửa cung thì ít nhất cũng là quan môn, cũng là có một đống quy củ lớn nhỏ quản thúc, có gì khác biệt? Huống hồ, nếu gả cho người khác, tuyệt đối sẽ không có ai đối xử với ngươi tốt hơn ta.”
Chuyện này…… Sắt Sắt tin tưởng.
Bởi vì ở trong mộng, sau khi hai người thành thân mười mấy năm, Thẩm Chiêu đối với nàng thật sự vẫn vô cùng sủng ái, sủng đến không cần nguyên tắc, sủng đến trời oán dân than.
Chính nàng cũng không nghĩ tới, người từ trước đến nay ít nói, ít cười, nhìn qua thật không có tồn tại sở thích gì như Thái Tử điện hạ, sau khi thành hôn lại trở nên ôn nhu sủng nịch như vậy, đối nàng có yêu cầu gì đều đáp ứng.
Càng là như vậy, Sắt Sắt càng không thể tổn hại hắn. A Chiêu tốt như thế, hắn nên tìm một nữ tử đối với hắn khăng khăng một mực, trung trinh hiền huệ, bạc đầu mà sống suốt quãng đời còn lại.
Nàng thở dài: “Ngươi không hiểu được đâu, bằng gia thế này của ta, nếu như gả cho người khác nhất định là chuyện gì cũng nghe theo ý ta, cho dù hắn không muốn cũng không dám không thuận theo. Nhưng ngươi là Thái Tử, thân phận quá cao quý, ta sợ chính mình nắm không được a.”
Thẩm Chiêu chớp chớp mắt, tràn đầy kinh ngạc nói: “Từ nhỏ đến lớn, đã khi nào ta không theo ý của ngươi? Ngươi nói ngươi muốn dùng kim ấn Thái Tử của ta đập quả hạnh đào, ta đều cho ngươi. Ngươi muốn dẫm lên ta để trèo cây, ta để cho ngươi dẫm. Ngươi muốn ta cõng ngươi trèo tường, ta cũng cõng. Ngươi đã sớm đem ta dùng đến gắt gao rồi, cho tới bây giờ ngươi lại còn có thể nói ra loại lời nói này?!”
Cả câu nói mang dày đặc khiển trách, còn xen lẫn một tia u oán làm Sắt Sắt hổ thẹn mà cúi đầu.
Giống như nàng là nữ nhân bạc tình gây tổn thương sâu sắc cho tâm hồn thiếu niên ngây thơ si mê ngốc nghếch.
Không, không phải giống như.
Nàng chính là một nữ nhân bạc tình!
Chính là cái đồ đáng ghét trong thoại bản mọi người đều muốn đánh!
Nàng cái đồ đáng ghét hiện tại đã không có hy vọng nào khác xa vời, chỉ mong nàng tự hại nàng, không muốn gây thêm tai họa cho người khác.
Căn cứ vào tín niệm này, Sắt Sắt càng thêm ra sức khuyên Thẩm Chiêu cùng nàng từ hôn, cũng mặc kệ nàng nói ra lý do gì đều có thể bị Thẩm Chiêu trật tự rõ ràng mà phản bác trở về.
Nàng khó thở, thêm chuyện cứ đêm tới bị bóng đè quấy nhiễu, đã mấy ngày không được ngủ ngon, nội tâm càng thêm bực bội liền đập tay một cái lên chén đĩa hoa lê bằng gỗ bên cạnh ở trên bàn.
“Loảng xoảng” một tiếng trầm vang lên, ở trong phòng yên tĩnh lại đặc biệt chói tai.
Thẩm Chiêu trên mặt không một gợn sóng, chỉ lấy khăn ra xoa xoa khóe miệng, thanh thanh đạm đạm mà đứng dậy, đi đến bên người Sắt Sắt, nâng tay lên, hướng tới vị trí nàng vừa đập tay không sai biệt lắm cũng đập một cái.
“Loảng xoảng” một tiếng trầm nữa lại vang lên, tiếng này so so với tiếng vừa nãy còn to hơn.
Sắt Sắt hoảng sợ trợn to mắt nhìn Thẩm Chiêu, thấy hắn nhàn nhã xoa tay, điềm nhiên nói: “Đánh như vậy mới đúng.”
Vừa dứt lời, một tiếng vang vỡ vụn truyền ra ——
Chỉ thấy giữa bàn trà trơn nhẵn bóng đột nhiên nứt ra một khe hở, xiêu vẹo nghiêng ngả chậm rãi khuếch tán. Trong giây lát giống như một nếp nhăn bò lên mặt mỹ nhân, đã trải rộng khắp mặt bàn.
“Răng rắc”, bàn trà từ ở giữa gãy đôi, hướng sang hai bên nghiêng đảo.
Sắt Sắt:……
Nàng nhìn bàn trà nhỏ, lại nhìn nhìn Thẩm Chiêu, Thẩm Chiêu cong người, đem nàng ôm ở trong ngực, sắc mặt ôn nhu, nhẹ nhàng đặt câu hỏi ——
“Còn đánh sao?”
“Còn nháo sao?”
“Còn từ hôn sao?”
Người dịch: Huyền Trang