Chương 2

Này là do Hạ Miên vì tiết kiệm tiền, đi bộ từ trạm tàu vũ trụ về nhà giữa đêm khuya mà thành.

Cậu nhíu mày, xỏ chân vào đôi giày rồi bước ra mở cửa.

Hạ Miên ngẫm nghĩ một lúc lâu.

Vừa mở cửa ra, trước mắt cậu loé lên một bóng trắng, một vật thể hình quả trứng màu bạc lao thẳng vào bụng cậu như một viên đạn pháo.

Hạ Miên đau điếng, hoa mắt, cơ thể mềm nhũn ngã về sau.

"Á! Xin lỗi, tôi chỉ định tông cửa thôi!"

Nó nói như thể rất hợp lý, "Ai bảo cậu mở cửa mà không nói tiếng nào."

Rồi giọng nói của nó trở nên hơi áy náy, "Cậu không sao chứ?"

Hạ Miên lắc đầu, cơ thể vô lực, có lẽ là vì đói quá mà kiệt sức.

Lúc này cậu mới nhìn rõ "người thuê nhà".

Đó là một vật thể hình trứng màu bạc, cao ngang đùi cậu, bề ngoài bóng loáng, có hai cánh tay máy nhỏ tròn, cùng với một màn hình hiển thị.

Trên màn hình hiển thị khuôn mặt: (⊙﹏⊙)

Hạ Miên mở to mắt, có chút ngạc nhiên.

Cậu chưa từng gặp thứ này trước đây, lục lại ký ức của mình mới nhớ ra nó tên là "007", là chủ nhà của cậu, đường ống hạ tầng nói rằng Hạ Miên đã thuê nhà từ 007.

Nó cũng là thứ duy nhất mà Hạ Miên coi như bạn bè, một con robot bạn đồng hành lang thang.

"Này, sao cậu nhìn tôi mà không nói gì? Không phải là đi về nhà một chuyến rồi ngớ ngẩn à?"

Màn hình nhỏ trên đó liền chuyển thành một biểu cảm khác ——∑(口|||

007 nói, "Tôi nói trước nhé, dù cậu có choáng váng thì cũng phải đóng tiền nhà đấy!"

"Tôi sẽ trả, nhưng có thể cho tôi thêm thời gian không?" Hạ Miên chớp mắt, hơi lo lắng.

Tài khoản của Hạ Miên chỉ còn 0.17 tinh tệ, không đủ mua nổi một liều dịch dinh dưỡng rẻ tiền nhất.

007 "hừ" một tiếng, "Biết ngay là cậu không có tiền."

"Sao thế, cậu đi mà không phải bảo là sẽ về tìm người nhà à? Còn nói nếu được thì mang tôi theo luôn, sao lại trở về một mình như chó bị rơi xuống nước vậy, người nhà không nhận cậu à?" Giọng máy của 007 có chút quan tâm ẩn giấu.

Hạ Miên cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi đáp, "Ừ, họ không nhận."

"Không nhận thì thôi! Hừ, bỏ cậu ở đây bao năm rồi chẳng thèm đoái hoài, thật là lòng lang dạ sói! Sau này chúng ta phát đạt, ăn sung mặc sướиɠ, cũng không thèm nhận bọn họ! ... Nhưng mà tiền nhà thì cậu vẫn phải nhớ trả cho tôi đấy nhé..."

007 than thở, dường như rất ghét việc bị bỏ rơi.

Dạ dày Hạ Miên như đang cháy bỏng, lúc nãy bị 007 đυ.ng vào khiến dạ dày quặn lại, đến mức không còn sức đứng dậy, mồ hôi túa ra trên trán, cậu ôm bụng nhăn mày.

"... Đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất... Này! Này! Cậu sao thế?" 007 xoay cánh tay máy của mình, chạm vào cánh tay Hạ Miên.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Hạ huyết áp, đề nghị bổ sung đồ ăn ngay lập tức." 007 phát ra âm thanh cảnh báo máy móc, rồi thu hồi cánh tay lại, giọng nói im bặt.

Vỏ ngoài của nó bật mở "rắc" một tiếng, 007 lấy ra một ống dịch dinh dưỡng màu hồng nhạt từ bụng mình. Hạ Miên thấy bên trong chỉ còn lại hai ống, động tác của 007 có vẻ hơi do dự.

"Nè, cầm lấy, uống đi, không đến mức bị người nhà bỏ mà cậu lại không ăn cơm đấy chứ." Cánh tay máy đưa qua.

"Cảm ơn, sau này tôi sẽ trả lại cho cậu." Hạ Miên sờ lấy ống dịch dinh dưỡng, trong bụng bắt đầu réo lên.

Dịch dinh dưỡng có vị dâu tây, uống xong, cảm giác đau bỏng trong dạ dày cũng dịu đi.

Cậu nhíu mày, hơi lo âu, vô thức đưa tay sờ cái đuôi của mình.

Không có tiền, làm sao trả nợ cho 007 đây, hơn nữa cậu rất muốn có một cái giường êm ái để ngủ.

Cậu nhìn sang chiếc giường sắt cũ kỹ kêu kẽo kẹt, ánh mắt thoáng hiện lên chút chán ghét.

007, "Ha! Kiếm tiền hả, cậu hỏi đúng người rồi đấy, cậu biết làm gì nào?"

Mặt Hạ Miên hơi đỏ, vốn dĩ cậu rất giỏi quyến rũ người khác, nhưng... Cậu không quá thành thạo...

Cậu suy nghĩ một chút, rồi nói hai chữ, "Ngủ."

Cậu siêu giỏi việc ngủ.

007: …