Chương 24: Tôi chỉ muốn một con chó con

Lộ Tu Hàn nói.

- Tôi?

- Tạm thời tôi vẫn chịu đựng được.

Lộ Tu Hàn nói:

- Dù sao thì cậu có con của tôi.

". . . " Túc Tinh đạp Lộ Tu Hàn, cậu do dự một chút, vẫn không nhịn được hỏi:

- Những người khác đâu?

Lộ Tu Hàn suy nghĩ một lúc.

Trong một phó bản nào đó, dường như anh đã gặp phải tình huống tương tự.

Có boss mang ý đồ khóa anh lại để biến anh thành cấp dưới của mình.

Sau này anh giải quyết thế nào?

[Anh cắt đầu boss và phá hủy phó bản đó luôn.] 099 buồn bã nói.

Với lời nhắc nhở của 099, Lộ Tu Hàn nhanh chóng nghĩ ra đáp án.

- Tôi sẽ phá hủy cả thế giới của người đó.

Lộ Tu Hàn trả lời.

- Rất cá tính, rất dở hơi.

Túc Tinh bình luận.

- Cảm ơn đã khen.

Khóe môi Lộ Tu Hàn hơi nhếch lên, nhìn thẳng vào mắt Túc Tinh:

- Cậu không định khế ước với tôi sao?

- Có vẻ như anh chấp nhận nhanh quá nhỉ?

Túc Tinh hơi nheo mắt lại hỏi.

Lộ Tu Hàn chấp nhận điều đó quá nhanh chóng, cho dù đó là sự tồn tại của ác ma hay việc cậu có thai.

- Bởi vì nó thú vị.

Ánh mắt Lộ Tu Hàn lạnh lùng sáng ngời:

- Cậu không muốn cuộc sống của mình quá nhàm chán phải không?

- Hừ. . .

Đúng là một kẻ điên.

Nếu Lộ Tu Hàn đã tỏ rõ thái độ thì Túc Tinh không cần phải do dự.

—Lộ Tu Hàn phải trả giá đắt cho sự bốc đồng của mình.

Đôi cánh dơi lại mở ra, chiếc vòng cổ siết chặt quanh hầu kết, cảm giác ngột ngạt thú vị lại tràn ngập không khí một lần nữa.

Túc Tinh kiêu ngạo ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đậm nhìn Lộ Tu Hàn trước mặt, áp lực lạnh lẽo khiến không khí xao động trào ra, hệ thống 099 trợn mắt, trực tiếp offline.

- Tôi lập khế ước với anh.

Vòng cổ càng lúc càng siết chặt cho đến khi anh gần như ho sặc sụa, trên trán xuất hiện những hạt mồ hôi nhỏ li ti, sợi xích sắt rung động, tiếng vòng sắt va vào nhau vô cùng rõ ràng.

Giữa đau đớn và hưng phấn tột độ, giọng nói của Túc Tinh vang vọng trong đầu anh.

- Đầu tiên, đáp ứng mọi nhu cầu của tôi.

- Thứ hai, hãy tuân theo lời kêu gọi của tôi mọi lúc, mọi nơi.

- Thứ ba, đừng để bất cứ ai biết về mối quan hệ của chúng ta.

- Thứ tư, anh không thể biến mất, không thể mất liên lạc.

- Thứ năm, đừng để tôi gặp nguy hiểm.

- Thứ sáu, dù có chuyện gì xảy ra, tôi phải là người làm chủ.

- Thứ bảy, . . .

Từng câu khế ước tính cả âm thanh xa xăm trong thế giới thép lúc trước khắc sâu vào não anh.

- Tôi không cần gì cả, tôi chỉ muốn một con chó con.

Chiếc khóa da được buộc chặt bằng một tiếng “cạch”, một hoa văn màu đỏ như cành cây lập tức lan ra khắp cơ thể anh rồi từ từ biến mất, ăn sâu vào xương và máu của anh.

Có lẽ là do hút quá ít dưỡng khí nên l*иg ngực Lộ Tu Hàn phập phồng nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt vẫn nhìn về Túc Tinh đầy hưng phấn quyến luyến và mất hồn.

- Vâng, chủ nhân.

Khi Đường Tiểu Phượng kéo cửa xe, cậu ta vô cùng khϊếp sợ.

Vì sao Túc Tinh cùng Lộ Tu Hàn xuất hiện ở cùng chiếc xe? Túc Tinh còn ngồi ở ghế phụ của Lộ Tu Hàn?

Quá khứ thay đổi nên thế giới cũng đổi ngày?

Ngày hôm qua bọn họ ở ngoài phòng bệnh đợi hồi lâu mà khi trở lại, trên giường bệnh chỉ còn lại Oujia.

Vẻ mặt bác sĩ Oujia căm hận nghiến răng nghiến lợi ngẩn người bên giường bệnh trống rỗng, mà cửa sổ mở rộng, rèm cửa trắng phau bị gió thổi bay phấp phới.

Đường Tiểu Phượng sờ sờ giường bệnh một hồi rồi nhấc cái chăn lên nhìn vài lần, xác định Túc Tinh biến mất khỏi phòng bệnh, cậu ta kinh ngạc nói: “Anh Túc Tinh đâu?!”

Oujia: “Cậu ta chơi parkour đào tẩu.”

Đường Tiểu Phượng: “?!”

Đường Tiểu Phượng lại chạy như bay, bò đến bên mái cửa sổ thò đầu ra bên ngoài.

Tầng trệt phòng bệnh không cao, ngoài cửa sổ có lan can, giá điều hòa và mái nhà tầng trệt nên đích xác rất thích hợp chơi parkour.

Đường Tiểu Phượng nhanh chóng chấp nhận cách nói của Oujia.

Túc Tinh cũng từng không muốn tham gia một bộ phim web drama tào lao mà suốt đêm trèo tường nhảy lầu trốn khỏi đoàn phim, bóng dáng đẹp trai chơi parkour treo rất lâu trên hot search và nó đã từng trở thành xu hướng quay những video ngắn đối với những người đam mê parkour.

Tại hiện trường, Đường Tiểu Phượng nôn nóng xem xét nhiệt độ cơ thể của Túc Tinh, sau khi xác định đã khôi phục bình thường, cậu ta mới thở dài một hơi, dỗi nói: “Anh còn bệnh mà sao lại chơi parkour?!”

Chơi parkour?

Túc Tinh bị một câu nói của Đường Tiểu Phượng mà ngốc: “Hả?”

Ngày hôm qua Oujia giải thích vậy sao?

Nói đi cũng phải nói lại, ngày hôm qua sau khi Oujia trở về đã gửi 99+ emotion cho cậu, cuối cùng kết thúc bằng một câu “Xứng đáng bị ngủ”.

Túc Tinh còn chưa kịp dỗ Oujia.

“Nhưng anh có chắc không bị sao chứ? Ngày hôm qua anh bị tấm thép đập vào người đấy. Chơi parkour sẽ không bị thương chứ?” Đường Tiểu Phượng lại xem xét đầu gối Túc Tinh rốt cuộc đầu gối là một trong những bộ phận yếu ớt nhất của con người, chơi parkour rất hay tổn thương đến đầu gối.

Lộ Tu Hàn: “Gì? Tấm thép đập trúng sao? Cậu bị thương?”

Thân thể Túc Tinh khỏe mạnh hoàn toàn không có bất luận dấu vết bị tấm thép đập trúng, tối hôm qua cậu còn rên lẳиɠ ɭơ mà tư thế cũng dị thường mềm mại.

Túc Tinh: “...”

Không cần hỏi cậu cũng biết Lộ Tu Hàn đang suy nghĩ cái gì.

Cậu mỉm cười xoay người, bày ra vẻ mặt phẫn nộ mà không mất đi ấm áp.

Đôi mắt cậu cong cong cười nhìn anh, ngón tay cùng ngón cái vân vê,

Anh cũng cười tủm tỉm nhìn cậu sau đó so thủ thế ra dấu khóa miệng lại.

Ngày hôm qua người phụ trách dựng cảnh nhìn thấy Túc Tinh xuất hiện ở nơi quay, vội vàng dẫn theo trợ lý lại đây: “Xin lỗi, ngày hôm qua do tôi không có kiểm tra đúng chỗ, sao cậu lại chơi parkour thoát đi bệnh viện vậy? Hôm nay không có lần thứ hai quay như vậy nữa đâu.”