Lộ Tu Hàn nắm lấy cổ áo Túc Tinh, cậu đột nhiên bị kéo về phía trước khiến cho chóp mũi cả hai cọ vào nhau, độ ấm nóng bỏng trong cơ thể giống như lửa cháy nháy mắt bùng lên, quá nóng, xương cốt, gân mạch, máu thậm chí lý trí gần như bốc hơi hết.
Hô hấp gần nhau trong gang tấc, cậu nhìn thấy Lộ Tu Hàn lười biếng nhướng mày.
- Muốn tôi chăm cậu?
- Được thôi.
Khuôn mặt Lộ Tu Hàn phản chiếu rõ ràng trước mắt, khung cảnh sung sướиɠ vào ngày hôm đó dường như lại xuất hiện trong đầu Túc Tinh nhưng lần này hình ảnh không còn mơ hồ, tất cả những dấu vết trên người, tất cả những khác thường, tất cả những phản ứng quỷ dị đối với anh trong phút chốc đều có vết tích.
Ác ma Túc Tinh run rẩy.
Tay cậu vốn chống trên khung cửa lại mất kiểm soát bóp cong nó, dấu vân tay hằn sâu vào.
Túc Tinh hít sâu một hơi, mặc niệm trong lòng "Lộ Tu Hàn chỉ là một người bình thường, một cú đấm sẽ khiến anh ta mất mạng", "Trong tòa nhà này còn những người dân khác không thể gây tổn thương cho họ", "Nếu tòa nhà sụp đổ thì phải bồi thường tiền, phải ngồi tù, không đáng để làm thế" rồi mới miễn cưỡng ép mình bóp cong khung cửa mà không có bất kỳ hành động nào khác có thể khiến toàn bộ tòa nhà sụp đổ. .
Một lúc lâu sau, Túc Tinh thở dài một hơi:
- Không nhìn ra anh là đồng tính đấy?
- Còn cậu thì sao?
Lộ Tu Hàn hỏi.
Bàn tay giữ khung cửa siết chặt khiến nó cong từ hông bên này sang đỉnh bên kia, tạo cảm giác như sắp bị tháo xuống.
- Tôi, tất nhiên, không phải.
Túc Tinh gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi.
- Thật sao?
Lộ Tu Hàn trầm ngâm suy nghĩ:
- Nhưng cậu đã ngủ với tôi mà vừa rồi còn nói có thai... đây là quỷ kế đa đoan của thẳng nam?
“…”
Túc Tinh tiếp tục hít sâu một hơi, đè nén nhịp tim đang đập quá nhanh của mình:
- Mặc dù tôi không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì khiến anh hiểu lầm, đó là lỗi của tôi, anh cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi.
Nói xong cậu hất tay Lộ Tu Hàn ra rồi muốn quay người rời đi.
Oujia hóa đá hồi lâu cuối cùng cũng động đậy.
Dù rất sốc nhưng lý trí của hắn vẫn còn online.
Thể chất của mị ma quyết định bản thân khi mang thai phải luôn ở bên cạnh cha của con mình để có thể bổ sung năng lượng mọi lúc mọi nơi.
Nếu Túc Tinh rời đi bây giờ thì tương lai phải ra sao?
Oujia ngăn cản Túc Tinh:
- Cậu bỏ đi thì từ bỏ thân thể luôn hả? Đứa bé trong bụng cậu sẽ ra sao?
- Sẽ có cách giải quyết thôi.
Túc Tinh không muốn dừng lại nơi Lộ Tu Hàn ở dù chỉ nửa giây, giọng điệu cực kỳ kiên quyết nóng nảy:
- Tôi đi tìm người khác, tôi sẽ đút máu, tôi không muốn phát sinh chút quan hệ nào với Lộ Tu Hàn, không thể ở cùng không gian với anh ta.
Túc Tinh phủi tay định rời đi.
Nhưng chân vừa đi được hai bước thì đột ngột dừng lại.
-- Phía sau có một lực kéo cực lớn ở xương cụt khiến cậu không thể tiến về phía trước mà cưỡng ép kéo về phía sau.
Túc Tinh quay lại.
Thấy cái đuôi bị cậu giấu kín không thu lại được đã chui ra từ lúc nào quấn lấy tay Lộ Tu Hàn, chóp đuôi còn cọ xát thật thân mật vào mu bàn tay anh.
Túc Tinh: ". . . "
Oujia: ". . . "
Lộ Tu Hàn xòe lòng bàn tay, ra hiệu mình không có hành động nào khác mà do chiếc đuôi có hình trái tim chủ động tìm đến lòng bàn tay anh, cầu âu yếm lại cọ cọ.
Thấy Lộ Tu Hàn không có phản ứng hay cử động, chóp đuôi lại leo lên đầu ngón tay, dính chặt vào đó.
Túc Tinh: "..."
Đuôi của mị ma không bị ảnh hưởng bởi bộ não hay ý chí, mọi hành động đều là bản năng.
Và Túc Tinh không kịp đưa ra phản ứng với hành vi của cái đuôi.
Khoảnh khắc đầu cái đuôi chạm vào Lộ Tu Hàn, cơn nóng bỏng ngứa ngáy không thể kiểm soát lan khắp cơ thể ngay lập tức, cậu cố gắng kìm nén sự khác thường của mình nhưng bản năng luôn lấn át ý chí ở một thời điểm nào đó, phía sau lưng run rẩy và đôi chân mềm nhũn gần như không thể chống đỡ toàn bộ cơ thể và khi cậu ngẩng đầu lên một lần nữa, đôi mắt đen sẫm ban đầu được bao phủ bởi một lớp ánh sáng đỏ.
Đó là màu mắt của ác ma.
Oujia ở một bên tận mắt chứng kiến
Túc Tinh mềm nhũn quỳ xuống bằng một đầu gối và khi ngẩng đầu lên lần nữa, trên cổ Lộ Tu Hàn xuất hiện một chiếc vòng cổ màu đen, có một chiếc khóa da bằng kim loại nối với một sợi xích sắt, siết chặt cổ họng anh và đầu kia của sợi dây chuyền nằm trong tay Túc Tinh.
Đuôi cậu lại di chuyển, dọc theo xương quai xanh, cổ, hầu kết bò lên môi Lộ Tu Hàn, chóp đuôi mềm mại phác họa hình dáng môi rồi cọ xát giữa kẽ môi ái muội đến cực điểm dò xét đi vào.
Lộ Tu Hàn nhẹ nhàng ngậm đầu đuôi nhỏ nhắn tinh xảo.
Vòng cổ chặt đến mức gần như khiến anh nghẹt thở, trong cơn đau khác thường, tâm tình anh dâng trào đến tột độ.
Như thể anh đã nhìn thấy cặp sừng và đôi cánh dơi của Túc Tinh.
Như thể anh đang giữ chặt khớp xương mắt cá chân và để lại dấu răng của chính mình trên đó.
-- Thế giới quá nhàm chán này cuối cùng cũng trở nên thú vị một chút.
- Cậu có muốn thấy chó con của mình không?
Anh hỏi Túc Tinh.
Oujia nhìn mà trợn mắt há hốc mồm choáng váng.
Dây xích chó? Cái vòng?
Đây là trò play gì vậy?
Tại sao nó lại buộc quanh cổ Lộ Tu Hàn?
Chó con?
Tại sao Lộ Tu Hàn lại chấp nhận sự sắp đặt này?
Điều khiến Oujia khϊếp sợ choáng váng là âm thanh nhớp nháp của nước lọt vào tai.
-- Túc Tinh đã thề không xuất hiện cùng không gian với Lộ Tu Hàn một giây trước thì lại đang ôm hôn anh, ra sức cắn môi anh một cách khao khát.
Lộ Tu Hàn đặt tay lên eo Túc Tinh, hơi cụp mắt xuống và nhìn Oujia.