Chương 19: Đôi mắt dài nhỏ xuất hiện trong lỗ đen

Khoảnh khắc tiếp theo, phông nền ảnh hoàn toàn sụp đổ, khung sắt nặng nề rơi xuống đất, bụi tung tóe khắp mặt đất, hơi thở của cô gái được cứu còn chưa hoàn toàn bình phục, cô tận mắt nhìn thấy Túc Tinh mang thân nhiệt nóng bừng lao về phía mình rồi đẩy cô ra, bản thân cậu bị mắc kẹt dưới sức nặng của chúng.

"A --!"

Sau tiếng động lớn, tiếng hét sợ hãi của cô gái vang lên trong trường quay.

Ở một góc không được chú ý, vết mực xuất hiện trên bức tường trắng vốn có dần dần sâu hơn và cuối cùng trở thành một lỗ đen có kích thước bằng chiếc đĩa.

Đôi mắt dài nhỏ xuất hiện trong lỗ đen.

-

"Điện giật, điện giật! Thêm hai cái nữa!"

"Bác sĩ! Anh mau đến xem! Có phản hồi! Có phản hồi!!"

"Anh Túc Tinh! Anh Túc Tinh, anh mau tỉnh lại!"

"Bác sĩ Oujia, bác sĩ Oujia!!"

Âm thanh đều đặn lọt vào tai.

Ồn ào quá.

Thực sự quá ồn ào.

Túc Tinh siết chặt nắm tay.

Cậu không biết mình đã mê man bao lâu.

Dù thế nào đi nữa, cậu chỉ muốn bóp tắt mọi tiếng động đã đánh thức mình.

Sau đó cậu giơ tay lên——

Oujia đang quan sát tình hình của Túc Tinh.

Có quá nhiều người xung quanh và quá ồn ào.

Cách đây không lâu, những người này đã vội vàng đưa Túc Tinh đi cấp cứu, tất cả đều khóc lóc và vô cùng lo lắng, trong số đó, Đường Tiểu Phượng có hành vi cường điệu nhất là lao tới trước giường Túc Tinh, mỗi khi máy móc theo dõi hơi có chút động tĩnh liền hét lên "bác sĩ, bác sĩ".

Tỉnh lại đi.

Các người đưa vào là một con ác ma đấy!

Cho dù cả tòa nhà có đập vào người cậu ta thì chưa chắc cắt được một lỗ thủng.

Dù Oujia muốn hét lên như vậy nhưng vẫn cố kìm lại.

Hắn cũng không dám đánh thức Túc Tinh.

--- Nhưng những con người kia làm sao biết.

Oujia tận mắt chứng kiến

Túc Tinh nắm chặt nắm tay và từ từ giơ lên, trong khi đó các đường gân trên mu bàn tay và cánh tay lần lượt nổi lên.

Chết tiệt!

Ngay cả cái tầng này chưa chắc chịu được cú đấm này.

Hắn buông dụng cụ trong tay xuống, lao đến giường bệnh, ôm cổ tay Túc Tinh, đẩy Đường Tiểu Phượng ra ngoài, nội tâm kích động nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười ấm áp: “Để tôi xem.”

Hắn quay mặt lại, đè chặt Túc Tinh, nghiến răng nghiến lợi: "Dụng cụ ở tầng này đều do đội của chúng tôi mang đến, rấtlà đắt tiền, nếu dám đập nát thì tôi nhất định sẽ gϊếŧ cậu!!"

Đường Tiểu Phượng lần nữa chen vào: "Bác sĩ Oujia, vì sao anh Túc Tinh lại không có động tĩnh? Anh ấy lại ngất đi nữa à! Không có nguy hiểm tánh mạng chứ."

Lông mày Túc Tinh nhíu lại.

Các cơ ở cánh tay lại phồng lên.

Oujia không thể đè tay Túc Tinh nổi nhưng lại không dám đánh thức cậu, dù tòa nhà có sụp đổ hay không thì hai tay hắn chắc chắn không giữ được.

Hắn mỉm cười với Đường Tiểu Phượng: “Cậu chờ một chút.”

Sau đó hắn ghé vào tai Túc Tinh hít một hơi thật sâu: "Lộ Tu Hàn tới đây để chế nhạo cậu kìa."

Túc Tinh lập tức mở mắt ra, đột nhiên ngồi dậy khỏi giường: "Anh ta là cái thá gì mà dám chế nhạo tôi, tôi ..."

Nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng.

Một đám người vây quanh giường bệnh, cô trợ lý hai mắt đỏ hoe vừa nhìn cậu vừa khóc, người phụ trách vội vàng nói: “Vấn đề là do tôi còn chưa sửa xong, cậu không sao chứ? Có khó chịu chỗ nào không? Bác sĩ, bác sĩ rốt cuộc thế này là thế nào?!"

Đường Tiểu Phượng nước mắt lưng tròng nhào tới trước mặt Túc Tinh: "Anh Túc Tinh, anh làm em sợ chết khϊếp! Vừa rồi phông nền ảnh đột nhiên sụp đổ, anh bị đè xuống phía dưới, hôn mê bất tỉnh."

Cậu ta khóc, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cao bất thường của Túc Tinh gần như có thể xuyên qua chăn bông trên giường bệnh bèn kêu lên: "Bác sĩ, anh mau nhìn xem, sao anh ấy nóng thế, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Bác sĩ, bác sĩ!"

Phản ứng của Đường Tiểu Phượng lớn đến mức thái dương Túc Tinh giật nảy lên.

"Đừng hoảng, đừng hoảng." Oujia vẫn luôn giữ nụ cười bình tĩnh trên mặt: "Mọi người ra ngoài trước đi, tôi cần phải kiểm tra toàn diện Túc Tinh, đừng lo lắng, bất kể chuyện gì xảy ra, tôi sẽ giải quyết nó, được chứ?"

Khuyên can mãi cuối cùng cả đội cũng được mời ra ngoài, trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh lại một chút, tâm trạng Túc Tinh hơi bình phục vì bị đánh thức, cậu bắt chéo chân, vui vẻ nói: "Người anh em! Đã lâu không gặp!!"

Lần cuối cùng cậu gặp Oujia cách đây nửa năm, cả hai người đều bận rộn đến cất cánh, luôn đi công tác, thời gian khác biệt nên cơ hội gặp nhau càng hiếm hơn.

——Chỉ là gặp mặt thế này có chút ngại ngùng.

Túc Tinh xấu hổ gãi gãi sau đầu: “Tôi không biết gần đây mình đã xảy ra chuyện gì, rất suy yếu, toàn thân nóng bừng, trước đây cho dù bị một tòa nhà bị sập xuống cũng không sao, nhưng hôm nay tôi bị mấy tấm sắt đập bất tỉnh...”

Trước khi nói xong, Oujia lấy một dụng cụ tương tự như súng nhiệt kế từ trong ngăn kéo ra, đặt nó trên trán cậu rồi lạnh lùng chĩa màn hình về phía Túc Tinh.

Trên màn hình, các con số nhiệt độ tăng vọt một cách điên cuồng, cuối cùng ổn định ở mức 75 độ C.

Súng đo nhiệt độ cơ thể được thiết kế đặc biệt cho ác ma, các giá trị chắc chắn sẽ không sai.

"Máu cậu quá nóng." Oujia nhận xét: "Nó đang sục sôi lên."

Túc Tinh: ". . . Cảm ơn đã khen ngợi."

Oujia cuộn lại hồ sơ, đánh vào đầu Túc Tinh: “Cậu có thể cẩn thận hơn một chút được không? Nếu còn sốt nữa thì cậu sẽ bốc cháy đó. Không thấy cô gái cậu cứu sao? Bị cậu túm mà da cô ấy đỏ bừng một mảng lớn. Đầu óc cậu cho vào nồi đun sôi nên không chóng mặt à? Nướng não luôn đi."

Oujia tức giận đến mức không thể thở nổi.

Túc Tinh không dám nói.

Hồi lâu, Oujia cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, Túc Tinh mang thân nhiệt nóng bừng lại gần: "Trước kia tôi không có bị sốt như vậy? Oujia, bác sĩ Oujia, người anh em tốt, rốt cuộc tôi bị sao vậy?"