Chương 18: Giấu cái đuôi trong quần thật khó chịu

"Anh mau ăn đi, nếu không mì trương lên hết." Đường Tiểu Phượng cũng đói bụng lắm, ăn hết miếng này đến miếng khác.

Món mì trông ngon và hương vị cũng thế.

Nhưng Túc Tinh lại mất đi mùi vị biết ngon.

Gần đây rốt cuộc cậu đã gặp phải điều gì?

“Đúng rồi, ngoài việc quay poster còn phải quay video quảng cáo.” Đường Tiểu Phượng vừa nói vừa thảo luận những sắp xếp tiếp theo với Túc Tinh: “Khi video quảng cáo gần xong thì show giải trí sẽ chính thức bắt đầu ghi hình, anh Túc Tinh, bình thường nhớ chú ý một chút, lần này chúng ta sẽ đón nhận show giải trí sẽ được phát sóng trực tiếp."

"Ừ." Túc Tinh đáp lại một cách yếu ớt, cái đuôi lắc lư từ bên này sang bên kia.

Không biết tại sao nhưng nó không thể thu lại được.

Chẳng lẽ là do giấc mơ vừa rồi sao?

Túc Tinh ép mình ăn một ngụm mì, lo lắng đến mức không nếm được.

Mỗi loại ác ma đều có biểu tượng hạnh phúc của riêng mình.

Ví dụ như cái đuôi của mị ma.

Tượng trưng cho tình yêu và du͙© vọиɠ.

Khi một mị ma để lộ cái đuôi của mình, điều đó chỉ có nghĩa là.

Cậu, muốn.

Túc Tinh: ". . . . . "

Đường Tiểu Phượng không để ý tới khuôn mặt đầy sắc màu của Túc Tinh, cậu ta vẫn đang nói luyên thuyên về chuyện sắp xếp sau này, nhắc nhở Túc Tinh những chuyện cần chú ý còn cậu nghe câu được câu không, di động đặt ở một bên rung lên, cậu nhìn là tin nhắn từ Oujia, hắn gửi định vị và ảnh chụp tấm vé.

[ Ngẫu Gíap: [vị trí địa lý]]

[ Ngẫu Gíap: Tôi đến rồi.]

[ Ngẫu Gíap: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]]

[ Ngẫu Gíap: Tôi sẽ đến tìm cậu sau cuộc họp! Hy vọng cậu đã quay xong!]

Túc Tinh ngậm đũa vào miệng bấm vào hình ảnh.

Oujia mặc áo khoác trắng đứng ở giữa, phía sau là một hàng bác sĩ và y tá, một người phụ nữ bế một em bé cầm biểu ngữ ở bên trái hắn cùng hắn nâng cờ thưởng.

Diệu thủ hồi xuân, người bạn của phụ nữ.

---Oujia, ác ma bói toán ....là một bác sĩ sản phụ khoa.

-

Ăn tối xong, Túc Tinh và Đường Tiểu Phượng đi đến địa điểm quay phim.

Trời hoàn toàn tối, nhiệt độ ban đêm đã giảm đáng kể và trong studio không có hệ thống sưởi nên mọi người đều quấn mình trong nhiều lớp.

Ngoại trừ Túc Tinh.

Mang khuôn mặt nhợt nhạt và mặc áo ngắn tay phong phanh.

"Anh Túc Tinh, anh mặc áo khoác vào đi." Đường Tiểu Phượng run rẩy vì lạnh, cầm áo khoác đứng bên cạnh, dỗ dành muốn khoác lên người cậu.

"Nóng." Túc Tinh từ chối.

Quả thật rất nóng.

Túc Tinh không sợ lạnh nhưng ngọn lửa trong cơ thể cứ bùng cháy khiến cậu rất khó chịu.

Chuyên gia trang điểm nhìn thấy khuôn mặt của Túc Tinh đã rất hoảng sợ nhưng cậu khoanh tay trước ngực, nhắm mắt lại, đung đưa chân, trên người còn bốc lên làn sương trắng, cả người bất thường nôn nóng ngồi ở trước gương trang điểm khiến cô không dám hỏi một lời, chỉ dám nhỏ giọng hỏi Đường Tiểu Phượng.

"Túc Tinh làm sao vậy?"

Đường Tiểu Phượng lắc đầu: "Tôi không biết."

"Sao vẫn còn khói? Anh ấy đang giận à?!"

Đường Tiểu Phượng tiếp tục lắc đầu: "Tôi không biết."

Túc Tinh không mở mắt, cũng không quan tâm hai người trước mặt đang lặng lẽ trò chuyện gì.

Trọng tâm của cậu chỉ có một.

Đuôi, đuôi, đuôi!

Tại sao cái đuôi. Không thể thu về.

Giấu cái đuôi trong quần thật khó chịu.

Chất liệu của quần tương đối thô mà các tế bào thần kinh ở đuôi mị ma phân bố dày đặc và rất nhạy cảm, chỉ chạm một chút cũng làm cho xương cụt run lên.

"Cạch, cạch."

Trong khi Túc Tinh cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu do cái đuôi gây ra mà thính giác nhạy bén khác thường giúp cậu nắm bắt được một số âm thanh bất thường trong phòng quay.

Cô gái trang điểm đang trang điểm mắt, Túc Tinh mở mắt còn lại ra hỏi: "Các người có nghe thấy gì không?"

Cô gái trang điểm: “Không?”

"Cạch, cạch."

Âm thanh vẫn như trước, khi ngắt khi vang, phòng quay người đến người đi rất ồn ào với lại tình trạng của Túc Tinh lúc này thực sự rất tệ nếu chỉ dựa vào âm thanh đó thì không thể xác định được nguồn gốc nơi phát ra.

"Có gì đó bị hỏng à?" Túc Tinh gọi cho người phụ trách studio.

Người phụ trách suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không, chúng tôi mới xây cách đây không lâu."

“Có chút âm thanh kỳ lạ.” Túc Tinh nói: “Để thợ điện tới xem đi.”

"Thợ điện?" Người phụ trách nghe xong sửng sốt: "Tổ tiết mục của chúng ta... hình như không có người đó?"

Người phụ trách cũng không suy nghĩ nhiều mà nhờ cô trợ lý bên cạnh kiểm tra.

Cô bé đứng dưới chỗ phông nền, cô không cao, chỉ có thể kiễng chân lên và liên tục nhìn lên trên xung quanh.

Nào có gì bất thường?

Bởi vì tâm trạng không tốt nên quá nhạy cảm?

Không phải cô ấy chưa từng nghe những tin đồn về Túc Tinh, nghe nói cậu luôn đưa ra những yêu cầu kỳ lạ trên phim trường và có tính khí rất kỳ quặc.

Nếu không có vấn đề gì thì quay lại báo cáo.

Ngay khi cô đang nghĩ vậy thì chiếc đèn pha phía trên đầu cô từ từ lắc lư, ánh sáng cực mạnh chiếu vào mắt cô, sau đó toàn bộ đồng tử của cô đột nhiên co lại.

Cô đứng dưới đèn pha nên có thể thấy rõ một trong những chiếc ốc vít dùng để đỡ đèn pha đã bị gãy, đèn pha lắc lư và mất đi sự hỗ trợ hoàn toàn cùng với đó là toàn bộ phông nền ảnh sắp đổ.

Muốn chạy cũng đã muộn, tốc độ phông nền ảnh sụp đổ nhanh hơn khả năng trốn thoát của cô, thậm chí thời gian để cô hét lên cũng không có, đành trơ mắt nhìn chúng cực kỳ nặng nề đè lên đầu mình.

Vào lúc cô sắp bị nghiền nát thì có người lao về phía cô, nắm lấy cổ tay cô bằng đôi bàn tay nóng bỏng đến kinh người rồi kéo cô ra ngoài nhưng đối với một người bị dọa ngốc thì lực kéo này cũng không thể đưa cô ấy hoàn toàn thoát ra khỏi vùng nguy hiểm.

Bóng dáng kia lao tới trước mặt cô, chặn những đạo cụ rơi xuống đồng thời đẩy mạnh vai cô ra khỏi hiện trường.