Chương 17: Cái lỗ đen cũng biến mất

Khuôn mặt của Lộ Tu Hàn ngày càng gần hơn.

Thực sự quá gần.

Nốt ruồi nhỏ bên phải sống mũi và vết thương nhỏ mới lành ở khóe môi đều hiện rõ.

Cậu không biết hoặc không đoán ra được Lộ Tu Hàn muốn làm gì.

Và điều khiến cậu nghĩ không ra hơn.

Khi nhìn thấy môi Lộ Tu Hàn càng gần, cậu lại có cảm giác quen thuộc muốn cắn nó.

—— giống như trong một đêm nào đó, cậu không kiêng nể gì cắn rất nhiều lần.

Có lẽ vì quá choáng váng và bối rối, hoặc có lẽ vì bản năng nào đó mà chính cậu cũng không thể giải thích được nên Túc Tinh đã không tránh né.

Đôi môi anh dần dần gần hơn.

Nhưng vào lúc họ sắp chạm vào nhau, một luồng hơi ẩm dinh dính lành lạnh đột nhiên xuất hiện từ phía sau.

Túc Tinh chợt giật mình, ý thức đột nhiên khôi phục, đẩy Lộ Tu Hàn ra.

Cậu ngạc nhiên trước hành động điên rồ của mình, mu bàn tay che môi và lau qua lại, hơi thở nóng hổi,

hỗn loạn thoát ra từ đầu ngón tay.

"Anh lại gần chút nữa thử xem?" Cậu khàn giọng đe dọa mà thậm chí không nghĩ là có sức răn đe, rồi xấu hổ bỏ chạy.

“Bùm——!”

Năm phút sau, Túc Tinh đóng sầm cửa lại, dựa vào cửa vô lực ngồi xuống.

Làn da nóng bỏng, cái đuôi mị ma lắc lư từ bên này sang bên kia, phía sau có một đống nhớp nháp.

Chết tiệt.

Túc Tinh che mặt lại.

Cái quái gì đã xảy ra vậy?

Phải rất lâu mới kìm nén được cảm giác này.

Có lẽ cảm giác khác thường trong cơ thể quá mạnh mẽ mãnh liệt nên Túc Tinh đã ngủ thϊếp đi vì kiệt sức.

Cơ thể rất nóng và cơn ợ chua vẫn còn đó, trong sự nặng nề rầu rĩ Túc Tinh ngủ thật sự bất an thậm chí mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ.

Đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh, đôi môi mềm mại hôn lên hầu kết của cậu, cảm giác ngứa ngáy khiến xương cụt run lên lan tỏa rõ ràng đến từng cọng dây thần kinh.

Không biết ai là người chủ động hơn nhưng cuối cùng người đàn ông đó đã ôm cổ chân và hôn vào mắt cá chân cậu như thể tràn đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu và gần như thành kính.

Túc Tinh đột nhiên tỉnh dậy.

Cảm giác lạnh lẽo nhớp nháp sau lưng càng sâu hơn nhưng cậu không có tâm trạng để ý đến điều đó.

Cậu hoàn toàn sụp đổ.

Chết tiệt.

Đậu mòe, đậu mòe, đậu mòe.

Tại sao lại mơ như vậy?

Cậu là trai thẳng, một mị ma thẳng tắp - tại sao lại mơ mình cực kỳ thân mật với một người đàn ông khác?!

-

Bên kia, một bộ cảnh phông nền mới vừa được dựng trong studio.

Lần này phong cảnh trường quay quay video quảng cáo cho "Bố là ai?", sau nhiều lần họp thảo luận, cuối cùng định ra rồi phong cách Cyberpunk với những đạo cụ bằng sắt nặng treo trên bảng nền.

Sau khi lắp đặt xong, người phụ trách kiểm tra tổng thể và nói: “Lão Vương qua đây xem đèn pha này có bị rung không?”

Lão Vương nhìn rồi nói: "Ơ, đúng là rung thật, chắc cái ốc vít nào đó không được siết chặt?"

Ốc vít không siết chặt không phải là vấn đề lớn nhưng nếu chẳng may xảy ra tai nạn mà đèn pha rơi xuống sẽ mang theo cả bộ, đó sẽ là một vấn đề lớn.

Lão Vương nhanh chóng gọi điện cho thợ điện bên đội phụ trách sửa chữa.

Thợ điện lập tức lên tiếng chạy đến, hiện trường còn có những khu vực khác cần phối hợp nên hai người có trách nhiệm không ở yên tại chỗ.

Người thợ điện nhanh chóng đến và lắp đặt thang dụng cụ theo vị trí mà người phụ trách vừa nhắc đến.

Khi anh ta leo lên thang, cái lỗ trên tường trông giống như lỗ thông hơi của máy điều hòa đột nhiên bắt đầu rung chuyển, một hình tròn giống như một làn sóng lan ra trên mép và một con mắt kỳ lạ xuất hiện trong lỗ.

Thợ điện: "?"

Nhìn lầm rồi?

Anh ta dụi mắt, cúi người lại gần và nghi ngờ nhìn vào cái lỗ trên tường.

Khoảnh khắc anh ta đối diện với cái lỗ, nó bắt đầu run rẩy, một bàn tay đen sẫm duỗi thẳng từ trong lỗ ra, những đầu ngón tay sắc nhọn bóp lấy cổ người thợ điện mà không cho người ta kịp kinh hách và thoáng chốc anh ta bị kéo vào lỗ như một quả bóng xì hơi.

Mọi chuyện diễn ra trong im lặng.

Không ai để ý chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Cái lỗ đen cũng biến mất.

Đèn pha lắc lư từ bên này sang bên kia, phát ra những tiếng "cạch cạch" nhè nhẹ, những con ốc chưa siết chặt dần dần bị ép ra từng chút một.

-

Khi Đường Tiểu Phượng bước vào phòng Túc Tinh, cậu ta đã bị sốc trước trạng thái của cậu.

Túc Tinh ngồi thẫn thờ bên giường, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt không có chút máu, toàn thân tái nhợt đến đáng sợ.

Bên ngoài trời đã tối nhưng trong phòng lại không bật đèn, điều hòa nhiệt độ rất thấp, nó rung rung "vù vù", hơi nóng bốc lên từ cơ thể Túc Tinh giống như bị hấp không ngừng lan ra xung quanh.

Toàn bộ khung cảnh vô cùng kỳ quái, giống như Đường Tiểu Phượng không phải bước vào phòng khách sạn do đoàn làm phim sắp xếp mà vào nhà xác đột nhiên có xác chết vùng dậy.

Đường Tiểu Phượng căng thẳng đến mức quên cởi giày, mang bữa tối chạy thẳng đến trước mặt Túc Tinh, nhéo nhân trung rồi vỗ vào lưng cậu: “Anh Túc Tinh, anh có khỏe không. Anh đừng xảy ra chuyện gì nhé, em mới đi làm chưa được mấy ngày mà ông chủ đã không còn thì sao em tìm được công việc khác?"

"..." Túc Tinh tê dại, gạt móng vuốt của Đường Tiểu Phượng ra: "Tôi không sao."

Đường Tiểu Phượng thở phào một hơi, thấy tâm trạng Túc Tinh không tốt để rời khỏi giường, liền bày ra một chiếc bàn nhỏ trên giường, bưng mì nóng đến trước mặt cậu.

Sợi mì được làm từ một quán mì nhỏ nổi tiếng gần đó, mang hương vị địa phương đích thực, bà chủ là một người tốt bụng, dùng nước súp cá trắng thêm sợi mì dai thủ công, sau đó luộc rau và rắc chút hành lá lên trên, vừa mở nắp ra, mùi thơm tươi mát đã ập vào mặt.