Hai giờ rưỡi sáng.
Liên minh Cục An ninh lực lượng phi tự nhiên.
"Cảnh báo nguy hiểm! Cảnh báo nguy hiểm!"
"Đội tuần tra an ninh kiểm tra đo lường được giá trị ma khí cường độ cao, hệ số nguy hiểm đột phá mức cao nhất!"
"Nhận được mệnh lệnh của cấp trên, lập tức tăng thêm nhân lực tiến hành truy tìm dấu vết! Đề nghị tất cả đặc công có chứng chỉ trừ tà sơ cấp trở lên trang bị đầy đủ tiến về đại sảnh chờ lệnh hành động!”
Cao ốc của Cục An ninh xuất hiện một trận rối loạn, tất cả đặc công của phiên trực bước chân nườm nượp.
Nhưng nhìn kỹ lại phát hiện trong sự hỗn loạn có trật tự. Sau mấy phút hỗn loạn, toàn bộ mười mấy đặc công có chứng chỉ trừ tà sơ cấp xếp hàng đứng vững, chờ đợi hành động.
Nhưng sự chờ đợi này ròng rã mười phút.
Mệnh lệnh của tổ chiến lược chậm chạp chưa tới.
Mọi người từ lúc mới bắt đầu gấp gáp về sau lại hoang mang.
Trong lúc nhất thời, đám người vốn ngay ngắn trật tự bắt đầu xuất hiện sự hỗn loạn.
Dư Liệp Phong chạy lên phía trước, sau khi cúi chào tổ trưởng tổ hành động A Lặc Bái, hỏi thăm: "Đây là diễn tập sao? Tại sao không ai nói với tôi."
Trên tai A Lặc Bái đeo thiết bị truyền tin mini như đang nói chuyện với ai đó.
Anh ta xua xua tay với Dư Liệp Phong, dùng khẩu hình nói: "Không phải diễn tập."
Dư Liệp Phong đứng ở bên cạnh đợi một hồi, nhưng cuộc liên lạc của A Lặc Bái vẫn chưa kết thúc.
Trong lòng của anh ta thắc mắc, hỏi: "Nếu không phải diễn tập, tại sao vẫn chưa bắt tay vào hành động? Hội nghị chiến lược còn muốn mở bao lâu nữa?"
Lúc này, A Lặc Bái cuối cùng nói với người liên lạc bên kia: "Nhận được rồi."
Sau đó anh ta đóng máy truyền tin lại, lúc này mới nhìn về phía Dư Liệp Phong giải thích: "Dựa vào cảnh báo mà thiết bị đo lường phát ra, tạm thời không thể xác định được nơi phát ra ma khí."
Dư Liệp Phong kinh ngạc: "Sao có thể như vậy được? Nếu cảnh báo đã phát động, chứng tỏ đối phương nhất định đang trọng phạm vi kiểm tra đo lường, trừ khi..."
A Lặc Bái nói ra thay anh ta: "Trừ khi vật dũng mãnh đó đến, ở cự ly xa cũng có thể bộc phát ra ma khí khủng khϊếp như vậy. Điều này chứng tỏ nó tuyệt đối không phải ma chủng cấp thấp, mà là một ác ma rất lợi hại."
"Nếu đã vậy thì chúng ta càng nên đẩy nhanh tốc độ tiến hành kiểm tra! Ma vật mạnh như vậy, bỏ mặc không quan tâm sẽ tạo thành mối nguy hại càng lớn hơn."
Dư Liệp Phong tỏ ra gấp gáp, nhưng anh ta phát hiện A Lặc Bái rất bình tĩnh nên hỏi: "Rốt cuộc là tại sao còn phải ở đây lãng phí thời gian, cho tôi một lý do chưa bắt đầu hành động đi."
A Lặc Bái cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, chỉ nói bốn chữ: "Hình Thứ đi rồi."
***
Diệp Tây Yểu mở cửa phòng trọ ra.
"Ta về rồi đây."
Cậu cởi giày ở trước cửa, ngay cả dép lê cũng không kịp đổi mà chạy chân đất về phía giường của mình, thoáng chốc nhào vào trong lòng con thú bông to lớn.
"Lão Thực, vừa rồi ta gặp tình huống rất nguy hiểm!"
"Lão Thực" là tên mà Diệp Tây Yểu đặt cho con thú bông kia, tên đầy đủ là Diệp Lão Thực.
Ngoại hình của nó là con khủng long đáng yêu, bởi vì biểu cảm trong có vẻ rất thành thật cho nên đặt tên là Diệp Lão Thực.
Chiều cao một mét tám, gần như chiếm nửa cái giường.
Mỗi ngày, việc đầu tiên khi Diệp Tây Yểu về đến nhà là nói chuyện phiếm với Diệp Lão Thực.
Nghe có vẻ rất ấu trĩ, nhưng việc này lại là một quy trình không thể bỏ qua với cậu.
Ở trước mặt người ngoài Diệp Tây Yểu trông có vẻ luôn im lặng không nói, quái gở không hòa đồng. Trên thực tế ngày nào cậu cũng có rất nhiều lời muốn nói, chỉ là không có ai lắng nghe, cậu cũng sẽ không chủ động nói với người khác.
Người duy nhất lắng nghe chính là con thú nhồi bông trong phòng của cậu.
Diệp Tây Yểu kể hết những chuyện vừa xảy ra cho Diệp Lão Thực, thật giống như nó nghe hiểu được: "Ta không hối hận đã gϊếŧ nó, nó chiếm đoạt rất nhiều con người, là nên gϊếŧ. Ta không biết phải nói thế nào, chỉ là trong lòng rất hoảng sợ."
Cậu hạ giọng, nói rất nhẹ: "Lão Thực, mi biết thầy trừ tà không? Ta chưa từng gặp họ, ta cũng không muốn gặp họ. Nhưng ma chủng đó nói là ta kích hoạt cảnh báo gì đó. Bây giờ ta có hơi sợ hãi..."