Hành động của Chúc Li nhìn có vẻ như một kẻ thua cuộc, nhưng đằng sau đó là một logic chặt chẽ.
Tiêu chuẩn lựa chọn tộc trưởng tộc Tỳ Hưu mười năm như một —— Tỳ Hưu kiếm tiền giỏi nhất.
Mà Giả Tỳ Tu là người có năng lực mạnh nhất trong tất cả các tộc trưởng trước đó.
Chỉ trong hai năm nhậm chức, quy mô của xí nghiệp Tỳ Hưu đã mở rộng gấp mấy lần quy mô ban đầu. Vị tộc trưởng trẻ tuổi tộc Tỳ Hưu dã tâm bừng bừng, và sau khi công việc kinh doanh ban đầu đã phát triển, hắn lại mở rộng bàn tay mình sang các khu vực thuận lợi của các bộ tộc khác. Với lập trường cứng rắn như vậy, chắc chắn hắn sẽ xây dựng xí nghiệp Tỳ Hưu trở thành một đế chế kinh doanh phát triển toàn diện.
Trong trường hợp này, là kế toán của tộc Tỳ Hưu, trong lòng Chúc Li có suy tính.
Của cải có thể tái tạo, người tạo ra của cải không thể tái tạo.
Ai tốt ai kém, vừa nhìn hiểu ngay.
Chúc Li ở trong lòng đã đóng góp vào sự lựa chọn của mình một viên gạch, không chút nào chú ý tới trong phòng, tộc trưởng vĩ đại nhất của tộc Tỳ Hưu trong tất cả các đời gần như bị choáng ngợp trước quyết định của anh.
Không chỉ Giả Tỳ Tu mà Hàn Bạc cũng rất khó hiểu trước hành động của anh.
Người đàn ông kỳ lạ này chạy đến nhà mình, và đưa ra một số tiền lớn như thể anh ta rất hào phóng.
Tuân theo tư tưởng tuyệt vời của thanh niên ba tốt ở thế kỷ 21, Hàn Bạc cảm thấy người này hoặc là dối trá hoặc có vấn đề về đầu óc.
Vương Nhị mặt rỗ lắc đầu, một bên cằn nhằn về việc không nên tiết lộ sự giàu có của mình một bên rời đi, Hàn Bạc nhíu mày nhìn người lạ mặt chính trực không rõ thuộc bộ tộc nào trước mặt cậu: "Ông chủ của anh là ai?"
"Hả?" Chúc Li ngẩng đầu lên bối rối, điều này khác với mưu đồ bắt cóc mà anh đã dự đoán, kẻ bắt cóc thậm chí còn không biết mình đã bắt cóc tên đại gia nào.
Đầu óc anh mơ hồ mà mở miệng: "Ông chủ của tôi là.."
Nói được nửa câu, một quả cầu trắng bỗng nhiên từ sau lưng Hàn Bạc nhảy vọt lên, đυ.ng vào trần nhà liền rơi xuống đất, nảy tới lui mấy lần.
Chúc Li định thần nhìn kỹ lại, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Cái đồ vật giống lò xo kia thật giống như là ông chủ của anh.
Ông chủ của quả cầu giờ khắc này đang sốt ruột đi mất, móng vuốt còn bén hơn cái nĩa, đầu cũng lắc như trống bỏi.
Quỷ lạ xông vào nhà đột nhiên nhìn về phía sau vẻ mặt thay đổi lớn, Hàn Bạc kỳ quái quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng hamster tràn đầy khí tức hướng về phía cậu, sau gáy có một mảng trọc kỳ lạ.
Cậu quay đầu lại, buồn bực thúc giục hỏi: "Ông chủ của anh là?"
"Ha ha, cái này không quan trọng." Chúc Li thắng gấp im miệng, cười gượng hai tiếng.
Anh đang chuẩn bị cười ha hả bỏ qua đề tài này, thì một tiếng hét máy móc đột nhiên vang lên từ tầng dưới.
"Chuyển nhà tân gia, tiệc cưới, lên trời xuống đất, vận chuyển Tỳ Hưu xin chân thành phục vụ quý khách!"
Giả Tỳ Tu:...
Chúc Li:...
Giả Tỳ Tu cứng đờ quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi chiếc xe tải đang gầm rú vui vẻ ở tầng dưới.
Khi đó vì để mở rộng tầm ảnh hưởng của xí nghiệp Tỳ Hưu trong ngành vận chuyển hàng hóa, Giả Tỳ Tu nhớ tới một Tỳ Hưu đã đề xuất lắp đặt loa trên tất cả các phương tiện vận tải, và phát quảng cáo vào những thời gian cố định...
Mà người bị mắc kẹt trong phương pháp tuyên truyền này thật không may mắn.
Giả Tỳ Tu hắt hơi một cái.
"Há, thì ra anh thuộc tộc Tỳ Hưu." Hàn Bạc hiểu rõ, "Vậy thì ông chủ của anh là tổng tài của tộc Tỳ Hưu. Gia tộc Tỳ Hưu các anh thật kỳ lạ... Bất quá anh so với ông chủ mình còn hào phóng hơn nhiều."
"Ha ha..." Chúc Li chột dạ cười hai tiếng, "Thực ra, lần này tôi đến đây để thảo luận về việc hợp tác đại ngôn với cậu..."
Hàn Bạc chẳng hề cho anh cơ hội bỏ qua đề tài, "Ông chủ anh đã xảy ra chuyện gì à? Tại sao lại bảo tôi trả lại ông chủ cho anh?"
"Chuyện này..." Chúc Li khó khăn nhìn về phía sau Hàn Bạc.
Cách đó không xa, Giả Tỳ Tu dùng sức lắc đầu nguầy nguậy.
"Chuyện này... Giải thích thế nào đây..." Chúc Li khổ sở giãy dụa, cuối cùng, anh quyết tâm, dứt khoát kiên quyết nói, "Để tôi nói cho cậu biết sự thật!"
"Mời anh nói." Hàn Bạc rửa tai lắng nghe.
"Ông chủ tôi, từ khi nhìn thấy cậu trong phòng phát sóng trực tiếp, chính là kinh ngạc như gặp người trong mộng mà nhất kiến chung tình rơi vào bể tình, không thể ngủ được... Và sau khi gặp cầu ngoài đời, hắn lại càng mất ăn mất ngủ tâm thần bất định nhớ thương như cha mẹ chết..."
"Dùng sai thành ngữ rồi." Hàn Bạc nhắc nhở.
"Đây không phải là trọng điểm!"Chúc Li xua tay mạnh mẽ, ra hiệu cậu bỏ qua chi tiết nhỏ, trọng điểm là, "Sự ngưỡng mộ của ông chủ tôi đối với cậu mạnh mẽ đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của ngài ấy. Nếu hiện tại ngài ấy không làm việc thì sẽ không thể kiếm ra tiền. Quanh đi quẩn lại chỉ mỗi ngày ôm đầu nhớ cậu. Là tộc trưởng, việc vô nghĩa như vậy đã làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của tộc chúng tôi. Xuất phát từ lòng trung thành với bộ tộc, tôi vô cùng đau đớn, bất đắc dĩ tới cửa xin cậu, xin cậu hãy trả lại hạnh phúc cho tộc trưởng chúng tôi, xin cậu hãy trả lại cỗ máy kiếm tiền luôn tập trung vào kinh doanh cho chúng tôi!"
Vẻ mặt Chúc Li quá mức bi thống khiến Hàn Bạc có chút buồn bực.
"Ta có mị lực lớn đến như vậy à... Ngươi đem kỹ năng bàn tay vàng 'Trời sinh hồ mị' cho ta à?" Cậu nghi hoặc hỏi hệ thống.
【 Là "Thiên sinh mị cốt"[27] 】
[27] Thiên sinh mị cốt: Người có sức quyến rũ bẩm sinh không giới hạnTrời sinh hồ mị(天生狐媚
), Thiên sinh mị cốt (天生媚骨
)【 Không có 】
"Ông chủ anh đối với tôi nhất kiến chung tình?" Hàn Bạc ngờ vực hỏi.
"Đúng."
"Mất ăn mất ngủ nhớ thương?"
"Đúng!"
"Nhưng thậm chí 49 cái hamburger hắn cũng không nguyện ý mua cho tôi." Hàn Bạc lắc đầu cảm thán, "Thật là một sự yêu thích rẻ tiền mà."
Cậu đưa tay ra vỗ Chúc Li, trấn an nói: "Lần sau ông chủ anh mời tôi đi ăn tối, tôi sẽ ăn thêm năm mươi cái hamburger, hắn chắc chắn sẽ không thích tôi nữa."
Chúc Li:...
Tuy rằng rất sắc bén, nhưng không thể nói rằng suy luận này thực sự phù hợp với tính cách của ông chủ.
"Bây giờ..." Hàn Bạc thu tay về, "Bàn về chuyện hợp đồng đi, hôm nay toi có thể lấy tiền đặt cọc được không?"
"À, có thể." Có thể làm trợ lý cho Giả Tỳ Tu lâu như vậy, năng lực nghiệp vụ của Chúc Li chẳng hề kém. Tới cửa cũng không quên mang theo hợp đồng đại ngôn, cùng nhau lên kế hoạch làm hai việc để tiết kiệm thời gian.
Chúc Li xe nhẹ chạy đường quen[28] lấy hợp đồng ra, động tác nhanh đến mức Giả Tỳ Tu người đang quan sát từ phía sau, nhất thời cảm thấy việc đến cửa để ký hợp đồng mới là mục đích thực sự của anh, và việc đưa hắn về chỉ là tiện thể làm mà thôi.
[28] Xe nhẹ chạy đường quen: quen thuộcHàn Bạc một tay tiếp nhận hợp đồng, một tay kia nghịch mấy thỏi vàng Chúc Li nhét trong tay: "Thỏi vàng này..."
【 Nếu ngươi nhận tức ngươi thừa nhận việc bắt cóc, tòa án Thần tộc sẽ dựa vào việc này mà đưa ra phán quyết, ngươi sẽ bị bỏ tù】hệ thống nhắc nhở.
"Cho nên?" Hàn Bạc hờ hững xoay thỏi vàng.
【 Thức ăn trong ngục rất dở 】
"..."
Cổ tay đang xoay dừng lại một chút, Hàn Bạc mặt không đổi sắc đặt thỏi vàng lên bàn, một thân chính khí[29] nói: "Tôi không cần, tôi chỉ lấy đủ tiền trong hợp đồng là được."
[29] Chính khí: là cách gọi tổng thể về hoạt động công năng bình thường của cơ thể, tức là khả năng tự bản thân điều tiết, khả năng thích ứng với hoàn cảnh, khả năng phòng bệnh chống lại tà khí và khả năng tự khỏi bệnh.Giả Tỳ Tu và Chúc Li đều ngoài ý muốn nhìn cậu.
Người trong tộc Tỳ Hưu tộc đã điều tra lý lịch của những người hợp tác với họ, và họ biết rõ điều kiện sống của Hàn Bạc nghèo rớt mùng tơi.
Một núi vàng kho báu bày ở trước mắt mà bất động thanh sắc.
Đây cũng không phải là tâm thái của mị ma thông thường.
Hai vị coi tài thắng mệnh[30] Tỳ Hưu yên lặng cảm khái.
[30] Coi tài thắng mệnh: những người coi sự giàu có là sự chiến thắng số phận"Bất quá."Hàn Bạc chuyển đề tài, "Tuy rằng giá thương lượng là 7500 đồng vàng, nhưng sau khi ngẫm lại tôi cảm thấy giá cả này không hợp lý. Tôi hy vọng có thể tăng lên 10000 đồng vàng có được không?"
Rút lại lời nói đầu.
Giả Tỳ Tu lạnh lùng nghĩ.
Quả nhiên không thể tỏ vẻ giàu có. Khi bạn thể hiện sự giàu có của mình, các đối tác sẽ bắt đầu tăng giá khởi điểm.
"Chúng ta sẽ bàn lại chuyện này sau." Chúc Li đánh qua loa mắt, thay đổi chủ đề, "Có nhà vệ sinh không? Tôi có chút mót quá."
"Phòng thứ nhất bên trái." Nếu không từ chối thì còn có có hội xoay chuyển, Hàn Bạc cúi đầu xem hợp đồng, tiện tay chỉ hướng cho Chúc Li.
"Cảm ơn."
Chúc Li nóng lòng muốn chạy vào nhà vệ sinh, sau khi đóng cửa lại đợi vài giây, liền thấy Giả Tỳ Tu khó khăn lẻn vào từ khe hở dưới đáy cửa.
"Ông chủ." Nhìn thấy Giả Tỳ Tu, trong nháy mắt Chúc Li lệ nóng doanh tròng[31], anh suýt nữa tưởng rằng mình phải đi nhận hài cốt ông chủ mình trong thùng rác nhà bếp không chứ.
[31] Lệ nóng doanh tròng: mắt ươn ướt"Chi." Giả Tỳ Tu gian nan vung móng vuốt về phía anh.
Chúc Li lập tức ngồi xổm xuống, từ túi bên trong lấy ra thiết bị truyền tin chuyên dụng loại nhỏ dành cho hamster và đưa tới.
Anh một bên lấy đồ, một bên lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Chuyện vừa nãy thực sự quá ly kỳ, nếu không phải tôi đột nhiên nhanh trí mượn cớ thì có lẽ thân phận của ngài có khả năng đã bị bại lộ, nhưng thật may là... Tôi vừa nãy quả thực thông minh mà, cái cớ kia không cần quá đáng. Tuyệt đối có thể nói là không chê vào đâu được, đánh người trở tay không kịp..."
Anh không đề cập tới thì không sao, nhưng một khi đã nhắc đến thì lại khiến Gỉa Tỳ Tu tức giận.
"Chi." Giả Tỳ Tu lạnh lùng kêu một tiếng.
Chúc Li lập tức im lặng, cúi đầu hỏi: "Ông chủ?"
Móng vuốt ngắn ngủn của hamster di chuyển trên thiết bị truyền tin, chầm chậm đánh một hàng chữ.
"Ngươi bị đuổi việc."
"..."
Chúc Li nghẹt thở mà che ngực.
"Như cái giá an bài cho cuộc sống tình cảm của tộc trưởng."
"Đừng mà." Chúc Li lấy lại hơi thở, khuỵu gối xuống đất, vội vàng nói, "Ông chủ, tôi đã làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ làm phiền, ngài không thể sa thải tôi chỉ vì một tai nạn bất ngờ được..."
Chúc Li tình chân ý thiết[32], Giả Tỳ Tu chậm rãi đánh trên máy truyền tin.
[32] Tình chân ý thiết: chân thành"Đùa thôi."
Lời cầu xin của Chúc Li im bặt, mấy giây sau, anh lau mồ hôi lạnh trên đầu: "Ngài đã đi ra ngoài hai ngày, lại còn học được cách nói đùa, thật là đáng sợ ha ha."
Giả Tỳ Tu lạnh lùng nghĩ, không hề.
Hắn đã đi ra ngoài mấy ngày nay, đừng nói là học được cách nói đùa, có việc sống thôi cũng đã như trò cười rồi.
Giả Tỳ Tu dùng máy truyền tin, giải thích ngắn gọn rằng hắn bị tộc Mã Môn ám hại rồi sau đó được Hàn Bạc nhặt về.
Chúc Li nghe xong, chửi một câu Mã Môn làm việc đê tiện, mở miệng nói: "Tôi sẽ đưa ngài đi ngay, đến tóa án Thần tộc để yêu cầu lời giải thích... Bất quá trước tiên phải giấu ngài trong túi tôi đã... Hoặc tôi sẽ thêm điều khoản vào hợp đồng để Hàn Bạc tiên sinh đem ngài chuyển giao cho tôi..."
"Không cần." Ngoài ý muốn, Giả Tỳ Tu nhắn trên máy truyền tin, "Ta dự định ở lại."
"Hả?" Chúc Li sững sờ trong nháy mắt, có chút cuống lên, "Ngài đang nói nghiêm túc ư? Mặc dù công ty bên kia còn đang hoạt động, nhưng trong trường hợp bất ngờ xảy ra chuyện, không thể không có quyết định của ngài. Hơn nữa Hàn Bạc tiên sinh là mị ma, ngài biết bộ tộc mị ma đối với ngài có bao nhiêu mưu đồ gây rối. Ngài ở lại nơi này, an toàn về tính mạng của ngài không thể đảm bảo chút nào, vẫn nên cùng tôi trở về..."
"Để máy truyền tin lại, ta vẫn sẽ giải quyết công việc của công ty từ xa." Giả Tỳ Tu trả lời đâu vào đấy, "Về phần an toàn, đừng lo, Hàn Bạc vẫn chưa có ý nghĩ đó."
Tiểu mị ma này thậm chí còn không nhận ra rằng trong nhà đang nuôi người tình trong mơ của cả bộ tộc mị ma, chỉ đơn thuần thèm ăn chú hamster mũm mĩm mà thôi.
Chúc Li vẫn khó hiểu: "Ngài vì sao phải ở lại, trên người Hàn Bạc tiên sinh có thứ mà ngài đang tìm kiếm sao?"
"Tóc hắn là vô thượng Kim Bảo." Giả Tỳ Tu nói.
Chúc Li hít vào một hơi: "Chẳng trách..."
Liền kích động nói: "Vậy thì tốt quá, tôi sẽ kêu người lập một bản hợp đồng và trả rất nhiều tiền để mua lại tóc của Hàn Bạc tiên sinh."
"Sau đó để một người đầu trọc làm phát ngôn viên cho nhà hàng Tỳ Hưu?" Giả Tỳ Tu lạnh lùng nói.
"..." Chúc Li nghẹn một chút, "Có thể đổi phát ngôn viên... Hợp đồng còn chưa có ký."
"Đừng tùy tiện thay đổi những thứ đã thỏa thuận một cách dễ dàng như vậy. Mặc dù tộc Tỳ Hưu có thể mở rộng kinh doanh, thế nhưng chữ tín là thứ không thể thiếu."
"Ngài dạy phải." Chúc Li chột dạ cúi đầu, "Vì Hàn Bạc tiên sinh sở hữu vô thượng Kim Bảo, chúng ta có nên cùng hắn giữ gìn mối quan hệ... Thí dụ như lần này hắn yêu cầu tăng tiền hợp đồng, trước tiên tôi sẽ trả lời lại."
"Không." Giả Tỳ Tu đối với việc này thập phần kiên quyết, "Đã thảo luận xác định 7500 là 7500, không lý gì lại phải tăng giá khởi điểm."
"Phải phải" Chúc Li thầm nghĩ, quả nhiên ngài vẫn là ông chủ vắt cổ chày ra nước[33], chuột sóc Bình Dương cũng tuyệt nhiên không cúi đầu.
[33] Vắt cổ chày ra nước: ý châm biếm những người keo kiệt, bủn xỉn. Sự kiệt sỉ được diễn tả qua hành động "vắt cổ chày" – tức là khối gỗ dùng để giã, vốn không thể ra nước được. Hành động cố vắt nước ở cổ chày cho thấy sự keo kiệt, bủn xỉn đến cùng cực.Anh còn định nói gì đó thì cửa nhà vệ sinh đột nhiên mở ra.
Đánh gục Giả Tỳ Tu đang đứng ở cửa.
"Ông ——" Chúc Li kêu lên sợ hãi, thét lên một nửa liền phản ứng lại, một tay bịt miệng, miễn cưỡng đè nửa câu sau xuống.
Hàn Bạc đứng bên cạnh cánh cửa đang mở toang, thấy Chúc Li đang nhảy nhót tưng bừng, cậu thở phào nhẹ nhõm.
"Anh không sao là được, tôi thấy anh đã nửa ngày rồi còn chưa ra, còn tưởng rằng anh làm việc quá độ đột tử trong phòng tắm chứ."
"Ờm, tôi không sao, làm phiền cậu lo lắng rồi." Chúc Li thả tay xuống, buộc mình dời mắt khỏi quả cầu trắng nào đó vừa nãy mới ngã chỏng vó.
"Vậy thì đi ra tiếp tục bàn về chuyện hợp đồng đi." Hàn Bạc không chú ý đến sự khác thường của anh, cúi người cầm Giả Tỳ Tu sống không còn gì luyến tiếc lên, "Nhanh ký hợp đồng rồi lấy tiền đi. Nếu tiền ăn không đủ ta thực sự sẽ ăn ngươi..."
Giả Tỳ Tu:...
Chúc Li:...!
Hàn Bạc nhẹ nhàng vò vùng bụng đầy lông của Giả Tỳ Tu, thỏa mãn nói: "Chà, sờ vào thì trông rất đầy đặn."
Ước lượng xong khối lượng lương thực dự trữ, Hàn Bạc quay đầu đối với Chúc Li sắc mặt trắng bệch ôn nhu nở nụ cười: "Anh nghĩ sao về 10000 đồng vàng nói trong phí ký kết? Còn nữa, trợ lý, anh có nhiều kiến thức, chắc chắn biết được không ít công thức nấu nướng hamster. Nếu anh nguyện ý chia sẻ, tôi rất tình nguyện rửa tai lắng nghe."
Chúc Li sắc mặt trắng bệch, lảo đảo cả người.
Môi anh mấp máy.
Ông chủ, có thực sự an toàn khi ở với mị ma này không?
Trong tầm mắt, tộc trưởng tộc Tỳ Hưu, người bị nhấc lên không hề có sự tôn nghiêm sớm sống không còn gì luyến tiếc mà chi một tiếng.
Chi.
Đưa hắn tiền đi.