"Ngươi!"
Văn Tây kinh ngạc ngồi dậy, căm tức nhìn chằm chằm Giả Tỳ Tu đang giơ chân ra.
"Nếu như bị thương có thể gọi đến số điện thoại này và liên hệ với luật sư của tôi. Anh ta sẽ thương lượng với cậu về số tiền bồi thường. Nhưng trước tiên, anh ta sẽ cùng cậu thảo luận một chút về việc liên quan đến quỷ hút máu chưa có sự đồng ý của những chủng tộc khác mà ra tay... Sẽ phải chịu phạt như thế nào."
Giả Tỳ Tu tiến lên một bước, ung dung khom lưng, đưa một tấm danh thϊếp tới.
Văn Tây cúi đầu liếc mắt nhìn, bị viền vàng đại biểu cho tộc Tỳ Hưu và hoa văn đại biểu cho thân phận tộc trưởng ở trên đó làm nóng đến run người.
Làm thế nào mà tộc trưởng một tộc có thể tham dự một bữa tiệc nhỏ như vầy được?
Mà đây còn là tộc Tỳ Hưu, đám thần giữ của kia không phải đều bận rộn kiếm tiền hay sao? Tại sao lại rảnh rỗi đi xã giao chứ?
Văn Tây như gặp quỷ mà liếc nhìn Giả Tỳ Tu, sau đó đứng dậy không nói một lời liền bỏ chạy.
Uy danh của tộc Tỳ Hưu khiến người nghe tiếng đã sợ mất mật.
Phải biết, trước đây có một ma cà rồng không nhịn được đã ra tay bắn những người Tỳ Hưu trên phố lớn, nhưng bị cáo được cho biết rằng thậm chí một chiếc quan tài còn không có. Cuối cùng con ma đen đủi kia nhà nghèo chỉ có bốn bức tường, ngủ đều chỉ có thể nằm đất, hoàn toàn đánh mất tôn nghiêm làm quỷ hút máu.
Tin tức về vụ án thương tâm này khiến các ma cà rồng thở dài. Bọn họ đều dồn dập mắng nhiếc Tỳ Hưu là tên khốn nạn hút máu muỗi và ma cà rồng, miệng còn đặt ngay động mạch chủ, thề sẽ không để ma cà rồng tự mình làm tổn thương đến xương tủy của mình.
Chuyện này quả thật còn hơn cả ma cà rồng, là ma cà rồng khi thấy cũng phải đi đường vòng qua ma cà rồng.
Quỷ hút máu giả mạo Văn Tây chạy trối chết, chỉ lo xảy ra kiện cáo, quỷ hút máu chân chính Giả Tỳ Tu quay người, đưa tay ra, thu hồi bao tay lại vào Túi Càn Khôn. Hắn nhìn Hàn Bạc, trầm giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ."
Hàn Bạc liếc mắt nhìn ngũ quan anh tuấn của hắn, phản xạ có điều kiện che miệng khom lưng.
"Oẹ—— "
"..." Trán Giả Tỳ Tu nhảy dựng lên, sau nhiều ngày hắn vẫn chưa quen được việc bị Hàn Bạc coi là một con quỷ xấu xí.
"Ta không sao, cám ơn." Hàn Bạc nôn xong, yếu ớt nắm lấy tay Giả Tỳ Tu, giống như một bà lão đi đường bất hạnh, "May mà ngươi đến rồi... Ngươi còn chưa thấy đám người muốn kết thân ở bữa tiệc đâu, nói ra thì không ai tin... Mấy con quỷ trong đó đều xấu hơn ngươi."
"..." Gân xanh trên trán xàng nhói thêm, Giả Tỳ Tu giả cười nói, "Quá khen rồi."
"Không có gì." Hàn Bạc đứng thẳng, vỗ về Giả Tỳ Tu như một người anh lớn, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, " Sao đột nhiên ngươi trở nên trưởng thành như vậy."
"Ngươi nói làm như ta là quả bí ngô không chừng..." Giả Tỳ Tu bất đắc dĩ nói, "Dùng hàng dự trữ."
Giả Tỳ Tu có thể khôi phục hình dạng trưởng thành, phải nói đến đống tóc hắn lấy được từ trên đầu Hàn Bạc cách đây vài giờ.
Và đống tóc tróc đây hắn từng nhổ cho Hàn Bạc.
Năm phút trước.
Giả Tỳ Tu ở trong phòng chờ mãi chờ không thấy người trở về.
Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, càng nghĩ càng sợ nếu Hàn Bạc thật sự ghép đôi được với người ở tộc khác, thì sẽ tự mình đi hút "Vô thượng Kim Bảo "
Độ khó càng lớn.
Tộc trưởng tộc Tỳ Hưu chưa bao giờ đầu tư các khoản có nguy hiểm, cũng sẽ đem nguy cơ bóp gϊếŧ từ trong trứng nước.
Hắn nói làm liền làm, lấy hàng dự trữ từ trong túi càn khôn ra, hút mạnh một hơi.
Cuối cùng hắn nhanh chóng thay đổi trở lại hình dạng trưởng thành của mình.
"Ngươi có thể duy trì trạng thái này trong bao lâu?" Hàn Bạc hỏi.
"Khoảng ba tiếng nữa, duy trì lâu sẽ không đủ linh lực."
"Không đủ thì tìm đến ta lấy." Hàn Bạc quyết định dứt khoát, "Ít nhất phải chống cự được đến sáng mai."
"?" Giả Tỳ Tu không hiểu ra sao, "Tại sao?"
"Chúng ta sẽ quay một cảnh hôn." Hàn Bạc lời ít mà ý nhiều, "Ta sẽ thương lượng tiền bạc với ngươi."
Đổi lại là mấy con quỷ khác phải mất nửa ngày mới xong.
"Ồ ——" tộc trưởng tộc Tỳ Hưu như hiểu được ánh mắt của mị ma, hắn cười tươi đến rõ ràng, được đà lấn tới, "Không ngờ trong lòng ngươi ta lại có địa vị cao như vậy."
"Không phải." Không ngờ Hàn Bạc cũng không phản bác lại, cậu thân mật đến gần Giả Tỳ Tu, ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ, "Đúng rồi, chủ tịch điện hạ, nhớ thanh toán hóa đơn khi nữa tiệc nha."
"Ngươi ăn gì rồi?" Nụ cười Giả Tỳ Tu cứng đờ.
"Của xí nghiệp nhà ngươi đó." Hàn Bạc chỉ xuống đất rồi chỉ lên bàn, "Khách dự tiệc phải trả tiền cho những món họ ăn."
"... Ngươi đã ăn bao nhiêu?"
"... Không nhiều." Hàn Bạc cười e thẹn.
"Thấy gì là ta ăn hết á."
Giả Tỳ Tu: "..."
Giả Tỳ Tu xoay người rời đi: "Tạm biệt."
Hắn không muốn Vô thượng Kim Bảo, linh lực cũng không cần, làm hamster cả đời cũng tốt.
Ít nhất sẽ không chết sớm vì nhồi máu cơ tim.
"Đừng mà."
Hàn Bạc tay mắt lanh lẹ nhanh chóng tóm lấy hắn, hai người quỷ dị rời đi, ở lại cũng không xong, cách đó không xa chợt một đám nhân viên công tác vọt tới, đánh vỡ thế cân bằng.
Một trong số đó là gương mặt quen thuộc, hắn là người hôm qua đến phòng thông báo bữa tiệc và cảnh hôn.
Nhân viên công tác hai ba bước chạy đến trước mặt Hàn Bạc và Giả Tỳ Tu, một tay kéo Giả Tỳ Tu, một tay kéo Hàn Bạc. Hắn quay đầu về phía Hàn Bạc, hỏi: "Anh xác định là vị này có đúng không?"
"Xác định cái gì?" Hàn Bạc không rõ ràng.
"Chọn bạn đời." Nhân viên công tác vội vã giải thích, "Kế hoạch quay chụp bị ép phải quay sớm, bây giờ phải quay cảnh hôn..."
"Hả?" Hàn Bạc hoài nghi, "Tại sao?"
"Các nhà đầu tư thích cảnh đêm, và họ thích xem cảnh hôn dưới ánh trăng."
Hàn Bạc nhất thời ngẩn ra, dù có ở thế giới nào thì các nhà tư bản quả nhiên thật giống nhau, thích làm theo ý mình, ỷ thế hϊếp người.
Cậu vừa định chuẩn bị từ chối, bỗng nghe thấy hệ thống mở miệng.
【 Mở nhiệm vụ ẩn, hôn môi dưới ánh trăng, thưởng 15 điểm tiến độ chủ tuyến 】
"?" Hàn Bạc hỏi, "Không phải nói những tình tiết phụ không ảnh hưởng đến chuyện chính sao?"
【 Ngươi có thể hiểu là vì mấy nhà đầu tư bên chúng tôi cũng yêu thích mặt trăng 】 hệ thống xa xôi nói,【 và cũng thích xem mọi người hôn nhau dưới mặt trăng 】
Hàn Bạc: "..."
Hàn Bạc: "Được."
Nhân viên công tác thấy sắc mặt hai người có vẻ xấu hổ, cũng rõ yêu cầu của mình đối với hai người vừa mới gặp nhau đã phải hôn ngay lập tức, và họ phải quay phim lại và đăng lên ti vi thực khó để hai ngươi tiếp thu được.Còn lương tâm cuối cùng, hắn thở dài: "Nếu như hai ngươi thực sự không muốn..."
"Tôi đồng ý." Hàn Bạc nhanh chóng cắt ngang.
Chỉ cần hôn một chút là tiến độ của nhiệm vụ chính được tăng thêm 15 điểm, có là vàng thì cũng không thể kiếm được món hời như vậy được.
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn ngài." Nhân viên công tác vui mừng khôn xiết, chuyển hướng sang Giả Tỳ Tu, "Còn vị kia thì?"
Giả Tỳ Tu trầm mặt, không nói lời nào.
Mắt thấy sự việc sắp thành, nhân viên công tác cũng không nguyện ý từ bỏ cơ hội hoàn thành công tác, vội vàng thúc giục nói: "Vị tiên sinh này, chúng tôi sẽ cung cấp cho người quay chụp voucher ăn ở miễn phí và cơ hội hợp tác kinh doanh."
Giả Tỳ Tu đang chuẩn bị đi thì dừng lại.
"Ăn ở miễn phí... Có bao gồm phí ăn uống bữa tiệc tối nay không?"
"Đương nhiên." Nhân viên công tác vừa nhìn có hi vọng càng trở nên nhiệt tình hơn, "Không chỉ vậy..."
"Ok, tôi sẽ ghi lại." Giả Tỳ Tu sảng khoái đáp ứng, chỉ sợ rằng một giây sau hắn sẽ bị gọi để trả bữa ăn cắt cổ này.
Nhân viên công tác không ngờ hai vị "diễn viên" vô kỷ luật như vậy, dao động một chút thôi đã đồng ý. Hắn vội vàng gọi hai con quỷ ra bãi cỏ bên ngoài khách sạn, liên hệ với Thần tộc để gỡ những đám mây trên trời xuống, rồi định một góc và ra hiệu.
"Hiện tại có thể hôn."
Hàn Bạc và Giả Tỳ Tu đứng đối diện nhìn nhau, lâu tới nỗi cảm thấy hơi khó chịu.
Giả Tỳ Tu cụp mắt nhìn nửa cái đầu của tiểu mị ma, nghĩ thầm không nên có quá nhiều mị ma thèm khát thân thể mình, trên đường cũng có không ít người không để ý hình tượng mà nhào lên cưỡng hôn... Khi ấy hắn chặn từng người một, không nghĩ tới hôm nay tiểu mị ma lại thành công dễ như ăn cháo như vậy.
Tâm thái của Hàn Bạc thì lại càng đơn giản hơn.
Cậu ngước mắt nhanh chóng liếc nhìn Giả Tỳ Tu một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu thở dài.
Tuy rằng có liên quan đến nhiệm vụ chính, thế nhưng,
Người anh em này cũng quá xấu đi.
Không xuống miệng được.
Cậu đang buồn bực, chỉ thấy một tia huỳnh quang xa xôi bay ra, người máy nhỏ xíu từ từ xuất hiện, lơ lửng giữa hai người.
Giả Tỳ Tu nhắm mắt làm ngơ trước sự xuất hiện của người máy, Hàn Bạc liền thở dài: "Ngươi làm gì ở đây đây."
Cậu đoán không sai, người máy là quang ảnh hóa của hệ thống.
Hai móng vuốt cơ học của hệ thống được nâng lên để Hàn Bạc xem trong camera.
【 Đều là người làm công, vui lòng hiểu cho 】
Hàn Bạc:...
Hàn Bạc: "Nhà tư bản kia của các ngươi thật là biếи ŧɦái."
【 Có nhà tư bản nào không biếи ŧɦái sao? 】
Hàn Bạc không có gì để nói.
"Diễn viên" chậm chạp không nhúc nhích, tổ công tác có chút cuống lên, nhân viên công tác bên này hét lên: "Làm ơn nhanh lên, phép thuật đuổi mây của Thần tộc chỉ có thể tác dụng trong vòng năm phút đồng hồ thôi."
Hàn Bạc và Giả Tỳ Tu liếc mắt nhìn nhau, biết rằng không còn cách nào để trì hoãn nữa.
Giả Tỳ Tu cúi đầu nhìn tiểu mị ma, từ khi bắt đầu cậu liền thở dài, không nhìn vào mắt mình từ nãy đến giờ.
Dáng vẻ trầm mặc như vậy, so với ngày thường rất là bất thường.
Trong bầu không khí lúng túng, đại não Giả Tỳ Tu hoạt động nhanh chóng, hắn đưa ra một kết luận mà chính mình cũng thật không dám tin tưởng.
Tiểu mị ma không sợ trời không sợ đất này, hình như là đang, xấu hổ.
Ý nghĩ hiện ra trong đầu khiến Giả Tỳ Tu sợ hết hồn, hắn thấy buồn cười mà lắc đầu, nghĩ thầm mình thực sự là hồ đồ rồi, cái từ thẹn thùng này đối với Hàn Bạc, lại như nước lũ với sa mạc, từ cảnh báo đối với mị ma, giống như từ hào phóng đối với Tỳ Hưu vậy ——hoàn toàn không thể tồn tại.
Giả Tỳ Tu mỉm cười, cái lắc đầu bỗng nhiên bị cố định lại.
Hàn Bạc đưa tay ra sau tai Giả Tỳ Tu, cưỡng ép cố định lại đầu hắn.
Giả Tỳ Tu:?
Một giây sau, hắn nhìn thấy tiểu mị ma ngẩng đầu, bên trong con ngươi màu tím chợt lóe lên hình trái tim[59].
[59] Chắc như vầy nè =))))Trái tim màu tím đang đến gần, giống như ánh trăng bao phủ Giả Tỳ Tu lại vậy.
Cùng với ánh trăng còn có vị ngọt của kem, Giả Tỳ Tu cảm giác trên môi mát lạnh, mềm mại nhẹ nhàng dính vào nhau, ôn nhu như một chú chim bé nhỏ đang hạ xuống, ngậm lấy trái cherry trên đỉnh bánh ngọt.
Thợ quay phim nhấn chụp lưu lại hình ảnh mị ma và Tỳ Hưu hôn môi dưới ánh trăng.
Sau mười phút, Giả Tỳ Tu và Hàn Bạc ở trong phòng, một người ngồi trên ghế, một người dựa vào giường, trầm mặc không nói gì.
Mối quan hệ hài hòa của sự lợi dụng lẫn nhau đã bị phá vỡ bởi một nụ hôn. Cho dù hai người đang cảm thấy lạ thường, nhưng về mặt chết lành và kinh nghiệm tình cảm đều trống không, liền bị nhiệm vụ hôn môi diễn trò này làm cho bối rối lên.
"Tại sao ta lại phải lúng túng?" Giả Tỳ Tu vùi mình trên ghế sôpha cố gắng giữ bình tĩnh, "Dù sao thì cũng do cậu ta chủ động, cũng không phải lần đầu tiên thấy có mị ma nhào lên thân mình, bất quá lần này thành công mà thôi."
Hàn Bạc thì lại xoa sau gáy dựa vào bên giường.
"Ngươi tại sao lại ấn đầu ta." Cậu âm thầm lên án hệ thống.
【 "Có muốn hôn hay không thì bảo, làm phiền chết ta rồi, hôn nhanh cho ta!" 】 hệ thống thuật lại lời nói, 【 Đừng có phát hỏa với ta, đây là lời ông chủ của ta nói, không có liên quan gì với ta hết á 】
"... Tên tư bản biếи ŧɦái kia." Hàn Bạc lạnh lùng nói, "Ông chủ của ngươi thật sự khốn nạn."
【... 】
【 Hắn nói sẽ cho ngươi thêm năm điểm hoàn thành nữa 】
"Cám ơn ông chủ, ông chủ tuyệt vời." Hàn Bạc trong nháy mắt biết nghe lời, "Ta chỉ thích những tên khốn nạn như ông chủ của ngươi."
【... 】
Kí chủ mượn gió bẻ măng[60] cũng không phải lần đầu tiên, hệ thống nhảy qua không nói gì, tri kỷ kiến nghị 【 Đối tượng công lược rất xoắn xuýt, kiến nghị mở ra công lược, hiện tại chính là thời khắc tỷ lệ thành công rất cao】
[60] Mượn gió bẻ măng: Lợi dụng tình thế để mưu lợi"Cao bao nhiêu?"
【7. 7777777% 】
"Ha, cao thật đấy."
【 Trước đây luôn là 0% 】
"..."
Hàn Bạc xoa đầu đứng dậy, xác nhận nói, "Giống như điểm yêu thương, ta chỉ cần bày tỏ cảm xúc là được đúng không."
【 Không đơn giản như vậy, nhưng cũng không sai biệt lắm 】
"Được."
Giả Tỳ Tu ngồi trên ghế sa lon, cảm giác linh lực trong thân thể có chút hao tổn.
Đến lúc nạp năng lương rồi. Trước đó đã đồng ý rồi, không đủ có thể tìm tiểu mị ma để lấy, thế nhưng hiện tại...
Giả Tỳ Tu thoáng nhìn nhúm tóc vàng trên giường, bất giác nghĩ đến hàng mi rũ xuống của tiểu mị ma, run rẩy dưới trăng như cánh bướm đuôi vàng.
Hắn không hiểu lý do gì mà hoảng sợ trong chốc lát, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Huống hồ, vạn vạn vạn nhất, tiểu mị ma thật sự là thẹn thùng, thật sự động tâm với mình, vậy mình lại đi tìm cậu muốn linh lực, không phải là lợi dụng tình cảm trở thành quỷ hút máu bắt cóc giữa đường sao?
Giả Tỳ Tu gặp khó khăn. Tỳ Hưu tuy rằng không chút nương tay trong việc kiếm tiền, nhưng sẽ không bao giờ làm điều gì trái đạo đức để lừa dối tình cảm của mọi người.
Giả Tỳ Tu tâm tư hỗn loạn, hắn thậm chí còn không để ý tiểu mị ma đang dựa vào giường đã đứng dậy, đi tới trước mặt mình ngồi xổm xuống, miệng mở ra rồi lại đóng, tựa như đang nói điều gì đó.
Thấy hắn bất động, tiểu mị ma xua tay trước mắt hắn: "Ngươi đang nghe hả?"
"Hả?" Giả Tỳ Tu đột nhiên thức tỉnh, phản xạ có điều kiện đáp một câu, "Ừm."
"Vậy thì tốt." Tiểu mị ma cười với hắn, cánh bướm phượng vĩ vẽ ra độ cong đẹp đẽ.
Giả Tỳ Tu buộc chính mình phải dời ánh mắt khỏi lông mi cậu. Trước khi hắn hoàn toàn thành công, liền nghe tiểu mị ma mở miệng.
"Ta thích ngươi." Hàn Bạc nghiêng đầu, thẳng thắn nói.