Sau khi nhận được câu hỏi từ Hàn Bạc, Giả Tỳ Tu lúc này mới phát hiện ra quần áo của mình đã rơi xuống đất.
Hắn vội vàng bỏ tay xuống, nhặt quần lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy hoa văn sáng chói rạng rỡ trên bụng Hàn Bạc.
Quan tâm được mặt trên nhìn không được mặt dưới, Giả Tỳ Tu đỏ mặt nhắm mắt lại, nghi ngờ hét lên bằng âm thanh non nớt: "Mặc quần áo vào đi!"
Hàn Bạc: "?"
Hàn Bạc cúi đầu nhìn chính mình, không hiểu ra sao: "Ta không có cởi mà."
Chỉ là vén lên thôi mà.
Hơn nữa vừa nói chuyện vừa giữ không được, không thả xuống liền được.
Giả Tỳ Tu vẫn nhắm hai mắt, bên trong giọng trẻ con tràn ngập hận ý chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Đồi phong bại tục![50]"
[50] Đồi phong bại tục: Lối sống suy đồi, xấu xa làm mất hết thuần phong mỹ tục của dân tộc và gia phong lễ giáo.Cuối cùng không muốn làm tổn hại đến thị lực của đứa trẻ, Hàn Bạc sửa sang lại quần áo, kéo quần lên che thật chặt chẽ, quay người bước xuống ghế sô pha, đi tới trước mặt Giả Tỳ Tu.
Đứa trẻ Giả Tỳ Tu cao không tới 1 mét, Hàn Bạc ngồi xổm xuống, hiếu kỳ véo tai hắn.
"Làm gì vậy?" Giả Tỳ Tu giật mình một cái, vừa mở mắt liền nhìn thấy đôi con ngươi màu tím xinh đẹp của mị ma gần trước mắt, sợi tóc màu vàng óng nhu thuận buông xuống giữa đôi chân mày thanh tú.
Giả Tỳ Tu nhất thời ngẩn ra, có lẽ bởi vì hoa văn da^ʍ đã làm hắn kinh sợ quá mức, hiện tại hắn không còn giữ được thái độ bình tĩnh nhìn tài nguyên quý giá khi nhìn mái tóc vàng óng của Hàn Bạc được nữa.
Thay vào đó là một loại rung động kỳ lạ, phảng phất như tâm lý hamster đang điên cuồng trong lòng.
Mị ma chăm chú nhìn tai chuột, đôi môi hồng hào xinh đẹp khẽ hé mở, Giả Tỳ Tu cụp mắt xuống, hoảng loạn nhắm mắt lại.
"Ngươi đừng có táy máy tay chân nữa được không?" Giả Tỳ Tu nhắm hai mắt nhỏ giọng oán giận.
Bởi vì tình trạng thân thể, thanh âm hắn mềm mềm dẻo dẻo, rất không có lực uy hϊếp.
Hàn Bạc liên tưởng đến kem sorbet nên lại có chút đói bụng. Tay cậu di chuyển khỏi tai hamster, không thành thật mà véo hai má đỏ bừng của Giả Tỳ Tu.
"Không ngờ ngươi lớn lên lại xấu như vậy, khi còn bé thì thật là đáng yêu."
Dị đoan thẩm mỹ.
Không dành cho phụ nữ và trẻ em.
Còn rất tôn trọng phụ nữ và trẻ em.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nghe thấy có người dùng từ "xấu" miêu tả chính mình, khóe miệng Giả Tỳ Tu giật giật, cảm giác vặn vẹo kỳ quái thoáng chốc tiêu tan, hắn mở mắt ra, tức giận mở tay Hàn Bạc ra: "Mắt ngươi chắc có vấn đề rồi."
Hàn Bạc bị hắn ngăn tay cũng không tức giận, cười hỏi: "Vậy ngươi vì sao lại biến thành như vầy?"
"Linh lực không đủ." Giả Tỳ Tu bi bô nói.
"Còn chưa đủ." Hàn Bạc kinh ngạc, "Hai ngày nay ngươi ngươi toàn ở trên đầu ta."
"Bùa chú của Mã Môn quá bá đạo." Giả Tỳ Tu nói, "Cần phải hấp thu thêm linh lực nữa."
"..." Hàn Bạc một mặt không vui, "Cho nên ta đây trở thành trạm xăng dầu à."
Thấy cậu không muốn, Giả Tỳ Tu nhúc nhích ngón tay, có chút bất an.
Mị ma đều hay thay đổi, huống hồ không phải là một lựa chọn để đắc tội với tộc Mã Môn vì một người không liên quan đến mình, mà thù lao duy nhất mà bọn họ có thể cung cấp cũng chỉ có tiền.
Giả Tỳ Tu có chút lo lắng Hàn Bạc không giúp mình nữa, hơn nữa hắn cũng cảm thấy Hàn Bạc có lý do để lật lọng.
Giả Tỳ Tu tự cho là mình đang bất động thần sắc mà nghĩ, ai biết được hình dạng Tỳ Hưu lúc nhỏ lại không khống chế được biểu cảm của mình, nỗi mất mát và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt hắn, sáng loáng không cần quá dễ thấy.
Đứa nhỏ 5, 6 tuổi trước mắt cậu rũ mắt liếc nhìn khóe miệng, bộ dạng oan ức.
Hàn Bạc không đành lòng, vỗ vỗ đầu hắn: "Ta đâu nói là không cho ngươi hút đâu, ngươi làm vẻ mặt đưa đám làm gì."
Giả Tỳ Tu hít hít mũi: "Có thể sao?"
Hàn Bạc vỗ đầu một cái: "Có thể chứ."
Sau khi được phê chuẩn, Giả Tỳ Tu bước lên trước ôm lấy cổ Hàn Bạc, vùi đầu vào trong tóc mị ma.
Hàn Bạc duy trì tư thế ngồi xổm vặn vẹo một hồi, hai chân đều tê cả. Ccậu rốt cục không nhịn được giơ tay vỗ lưng Giả Tỳ Tu, ủ rũ hờn dỗi nói: "Cổ đau quá, ngươi có thế biến trở về thành hamster rồi hút tiếp được không."
Cảm giác được đứa nhỏ ôm sau gáy, ngoan ngoãn mà vùi đầu đến lạ thường, Hàn Bạc kết luận nói: "Ngươi làm ta cảm giác giống như một bà mẹ anh hùng đã ly hôn còn nuôi những đứa trẻ chậm phát triển lớn lên."
Đứa trẻ thiểu năng trí tuệ Giả Tỳ Tu:...
Một giây sau, hắn buông Hàn Bạc ra, khuôn mặt mềm mại trắng nõn bị tóc đè lên tạo ra dấu vết, Giả Tỳ Tu xoa cũng không xoa, một giấy sau nhắm mắt lại.
Ánh sáng lóe lên.
Quần áo khẽ rơi xuống đất, đứa bé biến mất, quả cầu lông trắng cam chui ra khỏi đống quần áo nhăn nheo.
Quả cầu hamster vung móng vuốt: "Chi."
Hàn Bạc nhặt hắn từ trong đống quần áo lên, đặt lên đầu.
Ngày đó Giả Tỳ Tu nằm úp sấp trên đầu Hàn Bạc bốn tiếng, rốt cục thành công hút đủ linh lực.
Sau khi trở lại hình dạng trưởng thành, hắn và Hàn Bạc tạm biệt, vội vã chạy về công ty làm việc.
Những ngày gần đây hắn rời đi, đống văn kiện cần ký chất thành núi, cho dù Chúc Li đã giúp hắn xử lý một ít, số còn lại vẫn không thể khinh thường được.
Hàn Bạc nhìn bóng lưng Giả Tỳ Tu nhanh chân rời đi, không khỏi cảm khái, ppng chủ nghiền ép công nhân chưa tính là gì. Ông chủ tự nghiền ép mình mới là ông chủ của các công chủ, là ác quỷ tàn nhẫn chân chính.
"Quả nhiên, người xấu phải làm nhiều việc." Hàn Bạc lắc đầu vô cùng đau đớn, "Thế giới này quá thực tế."
Hệ thống:...
Hệ thống: Kí chủ ta luôn có thể dùng điều kiện sai để suy ra câu trả lời đúng, thật thần kỳ.
【 Kí chủ dự định khi nào tiến hành nhiệm vụ công lược? 】
"Ta vẫn luôn đang tiến hành đấy thôi." Hàn Bạc không hiểu ra sao, "Ta cho hắn ăn, cho hắn ở,cho hắn mặc, cho hắn hút, cái này cũng không tính là đang tiến hành công lược sao?"
【... Thanh nhiệm vụ không có xu hướng tăng lên, kí chủ vẫn cần phải nỗ lực hơn 】
"Uầy." Hàn Bạc lắc đầu thổn thức, "Tỳ Hưu quả nhiên là trọng tài khinh nghĩa[51]. Ta đây bao dung rộng lượng giống như một người mẹ, nhưng hắn càng không phản ứng chút nào. Chắc đó thực sự là trái tim của Tỳ Hưu, biết cách lạnh lùng và ấm áp."
[51] Trọng tài khinh nghĩa (câu đúng: trọng nghĩa khinh tài): coi trọng sự giàu có hơn chính nghĩaHệ thống:...
Hệ thống bỗng nhiên rất vui mừng vì nhiệm vụ công lược là đường đôi, cũng không ảnh hưởng đến tiến độ của đường chính, nếu không theo phương pháp của Hàn Bạc, hắn có thể không đưa kí chủ qua kiếp sau được rồi.
Giả Tỳ Tu bận rộn với công việc kinh doanh của công ty, Hàn Bạc cũng không nhàn rỗi. Ngày thứ hai Giả Tỳ Tu rời đi, trùng hợp là đến đại hội mị ma tháng sau.
So với lần thứ nhất không trâu bắt chó đi cày[52] tham dự, lần này Hàn Bạc phải đối mặt với cục diện có khác biệt rất lớn.
[52] Không trâu bắt chó đi cày: Ép buộc làm việc mà người ta không đủ khả năng, làm khó."Chúng ta hi vọng ngươi có thể phát biểu trên sân khấu với tư cách là một đại diện xuất sắc của tộc mị ma." Thanh tra viên nói, so với cái mũi lạnh lùng và đôi mắt lạnh nhạt lúc trước, hắn thay đổi sắc mặt và vẻ mặt ôn hòa nói với Hàn Bạc.
Phải biết Hàn Bạc hiện tại không phải là một sinh viên nghèo không thể đạt được các chỉ số, cậu đã hoạt động tích cực trên các nền tảng truyền hình và phát sóng trực tiếp trong tháng này, miễn cưỡng nâng mức độ tiếp xúc của tộc mị ma lên một bậc.
Mặc dù phương diện tiếp xúc có hơi cồng kềnh...
Nhưng chắc chắn xứng đáng với sự khẳng định của tổ chức.
"Được." Hàn Bạc đáp ứng.
Hệ thống ở bên cạnh nghe được hãi hùng khϊếp vía, phải biết Hàn Bạc đã khiến định kiến về mị ma của những người khác ở dị giới bối, lần này muốn lên sân khấu vung cánh tay hô lên, chỉ ra một con đường hoàn toàn mới cho những mị ma khác...
Chúng tộc mị ma quá nửa là muốn bị xóa bỏ rồi.
Thế giới này sau đó còn có kí chủ khác tới đây. Nếu như bị làm loạn lên, sẽ phải tốn bao nhiêu công sức mới sắp xếp lại được đây.
Lúc đó lại phải tăng ca.
Hệ thống mệt mỏi suy nghĩ.
Bất quá Hàn Bạc thật không có ý định khởi nghĩa vũ trang như "Vương hầu tướng lĩnh bị loại!" Trong bài phát biểu, cậu chỉ tóm tắt ngắn gọn các buổi phát sóng trực tiếp, quảng cáo và các sự kiện trực tuyến mà cậu tham gia trong tháng này, và nói về việc tăng độ phổ biến.
"Trong một tháng này, tôi đã thiết lập một hình tượng mới cho tộc mị ma, nhận được sự tín nhiệm của tộc Tỳ Hưu, đóng góp xuất sắc cho tình hữu nghị giữa hai gia tộc, mở rộng đáng kể ảnh hưởng của gia tộc tôi trên thế giới thông qua mạng xã hội và các phương tiện khác, và thêm một màu sắc mới cho danh tiếng của tộc mị ma..."
Hệ thống nhịn không được xem ại dữ liệu.
Hàn Bạc, mười chín tuổi, từng làm blogger —— blogger cho các chương trình truyền hình ẩm thực, tạo bầu không khí nhóm cho nhà hàng lẩu, người trải nghiệm ẩm thực... với khả năng viết lách cho các tờ báo.
Kinh nghiệm xã hội thực sự phong phú.
Hệ thống âm thầm đóng dữ liệu lại, tâm mệt mà quyết định phải tìm hiểu bối cảnh trước khi tiếp nhận kí chủ.
Hàn Bạc còn đang nói lưu loát, thì nghe được một phát thanh viên trong sương mù ngập ngừng hỏi: "Nói về chuyện đó một chút đi?"
"Ngươi muốn ta miêu tả như thế nào?" Hàn Bạc quay đầu hỏi.
"Chính xác thì... Cụ thể thì cậu đã làm gì." Phát thanh viên nói, "Nói rõ một chút, tốt hơn hết hãy làm gương cho các gia tộc khác học hỏi."
"Ồ, được." Hàn Bạc nhìn về phía khán giả, quả nhiên có không ít mị ma đang cầm sổ và bút, tập trung tinh thần, cố gắng học hỏi kinh nghiệm thành công của "mị ma nổi tiếng".
" Hãy nói đến việc lên TV và tham gia cuộc thi đi." Hàn Bạc hời hợt mở miệng, "Tôi ăn phần lẩu cho hơn 200 người, thắng bốn vị Thao Thiết, mạnh mẽ tạo nên uy dương cho gia tộc."
"..."
Dưới đài mị ma dồn dập bỏ bút xuống.
Đây là kỹ năng thiên phú, không học được.
Cũng không mị ma nào tình nguyện học.
Đại hội mị ma kết thúc, Hàn Bạc trực tiếp về nhà, chuẩn bị tiến hành phát sóng trực tiếp vào buổi tối.
Cậu đi tới cửa, phát hiện một đứa trẻ đang ngồi ở hành lang nhà cậu.
Đứa nhỏ có mái tóc đen nhánh, đỉnh đầu có một đôi tai bạc trắng, mặc bộ đồ người lớn kéo trên người, đáng thương ngồi xổm ở cửa phòng, ôm đầu gối.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Giả Tỳ Tu bị thiếu linh lực và trở về với hình dạng một đứa trẻ.
"Hừ." Hàn Bạc đứng lại trước mắt hắn, "Ngươi cũng bị tổ chức hắc ám bỏ thuốc, thám tử lừng danh Tỳ Hưu."
"Ngươi đang nói cái gì vậy?" Giả Tỳ Tu thở phì phò từ dưới đất bò dậy, trẻ con dường như luôn không kiềm chế được cảm xúc, "Sao ngươi về muộn quá vậy? Ta chờ lâu lắm rồi đó."
"Ta đi dự đại hội mị ma." Hàn Bạc hiếm khi có lương tâm đối với trẻ con, cậucầm lấy chiếc áo khoác rộng thùng thình của Giả Tỳ Tu, "Sao ngươi không nhờ Chúc Li gửi cho một bộ vừa vặn hơn."
"Ta làm sao có thể để cấp dưới của mình nhìn thấy bộ dạng mất mặt như vậy." Giả Tỳ Tu rầm rì.
Khá lắm, hamster thì sẽ không mất mặt đúng không.
Gánh nặng thần tượng của tộc Tỳ Hưu các ngươi thật sự rất lạ và nặng nề.
"Vậy ta có thể xem à?" Hàn Bạc mở cửa.
"Không thành vấn đề." Giả Tỳ Tu nói, "Có hình dáng gì của ta mà ngươi chưa từng xem."
"Ừm..." Động tác Hàn Bạc ngừng lại, "Ngươi biết loại trò chuyện này thường chỉ xảy ra giữa bạn súng thôi đúng không."
"Súng gì? Súng nào? Có quy định cấm bắn súng, chỉ có Thần tộc mới đủ tư cách dùng vũ khí." Giả Tỳ Tu lẩm bẩm đi vào nhà.
Hàn Bạc buồn cười đóng cửa, trong đầu bỗng nhiên vang lên tiếng nhắc nhở.
【 Nhiệm vụ chính "Vạn nhân mê "lần thứ hai mở ra 】
Hàn Bạc dừng lại, khi âm thanh máy móc trong đầu dừng lại, máy truyền tin vang lên.
Là thanh tra viên.
"Tiểu Bạc, là như thế này, đã đến lúc ngươi phải tỏa sáng cho tổ chức một lần nữa."
"Hả? Có chuyện gì sao?"
"Là như thế này, có một chương trình thực tế yêu cầu ghi hình đại diện của mỗi gia tộc. Tộc chúng ta có tiếng xấu bên ngoài, vì vậy ta hy vọng nhân cơ hội này phá bỏ định kiến của những người ngoại tộc."
"Ra vậy, được rồi, ta đi." Liên quan đến điểm nhiệm vụ, Hàn Bạc rất sảng khoái đáp ứng, "Chương trình gì."
"Gọi là <Ăn gì đây bố>, chương trình rất thích hợp cho ba mẹ và con." Thanh tra viên nói, "Chỉ là cậu con trai nà thì có hơi khó khăn, chúng ta đang nghĩ biện pháp cho ngươi mượn một người."
"Không cần." Hàn Bạc cắt ngang, cậu quay đầu nhìn Giả Tỳ Tu đang ngồi trên ghế sa lon đá quần dài, khóe miệng treo lên một tia ý cười nhỏ bé, "Ta đây có sẵn một người."
Tác giả có lời:
Mặc dù có chút muộn, nhưng.
Chúc mừng Tết Đoan Ngọ ~ ăn bánh chưng vui vẻ nha ~
TruyenHD