Chương 8: Anh đâu định khóc (8)

Cô gái trước mặt này đây, đã khiến cho tôi cảm thấy đau lòng.

Một vết sẹo chạy dài trên má đã làm cho khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp kia bị biến dạng đi rất nhiều. Còn có cả tinh thần luôn bất ổn, lúc nào cũng dại dại điên điên.

Đó là sự trả thù "ngọt ngào" của lão Tần - ba tôi. Cái giá cho người dám động vào vợ yêu của lão chính là như vậy.

- Tên cô là gì? - Tôi vươn tay ra, định nắm lấy tay Alice, nhưng cô ấy lại rụt rè, hoảng sợ nấp sau lưng anh.

- Ngoan nào... - Mark dìu cô ngồi xuống - Tiểu thư đang hỏi tên của em đấy. Không được vô lễ, có biết không?

- A... Alice... - Gắng gượng trả lời, xem ra, cô ấy rất nghe lời anh.

- Con có thể ngồi ở đây không? Cô Alice? - Tôi chỉ tay vào phần ghế trống bên cạnh cô ấy, ngỏ ý muốn ngồi cùng.

- Không, không được! - Alice xua tay - Chỗ này... là của Mark cơ mà!

- Thôi nào Alice, tôi đã có chỗ rồi, bên đó để cho tiểu thư đi.

Alice chỉ lẳng lặng gật đầu.

- Đây là ai? - Cô ấy chỉ vào tôi rồi nhìn về phía Mark.

Cố gắng bắt được ánh mắt của anh, tôi lắc đầu, ý bảo đừng nói ra.

- Là người muốn kết bạn với em. - Anh mỉm cười rồi đặt bàn tay của cô ấy lên tay tôi - Em sẽ không buồn nữa...

- Vậy là Mark có việc phải làm, không muốn ở bên cạnh tôi nữa... - Alice cúi đầu, vẻ mặt bỗng trở nên buồn bã hẳn đi.

- Nào có, tôi, và cả người bạn mới này nữa, sẽ cùng chăm sóc cho em mà! - Mark nghĩ cô ấy đã hiểu lầm nên lập tức xua tay, giải thích.

- Có thật không cô? - Alice ngẩng mặt lên nhìn tôi - Những lời Mark nói, là thật chứ?

- Vâng. - Tôi gật đầu - Cô sẽ có thêm một người bạn là con, và Mark của cô sẽ không đi đâu cả.

- Hay quá, hay quá! - Alice ra sức vỗ tay, vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng.

Thì ra, cô ấy rất sợ cô đơn, rất sợ chỉ có một mình...

- Anh chăm sóc cho cô ấy từ đó đến giờ sao?

- Phải, tuy Alice đã từng làm rất nhiều chuyện không đúng nhưng để cô ấy một mình ở đây thì thật đáng thương. - Mark chậm rãi nói, thì ra đó là những trăn trở của anh.

Tôi chỉ biết im lặng. Chốc chốc lại giúp Alice gỡ đi những bông hoa vừa rụng xuống, vướng vào mái tóc kia.

- Trong quá khứ, anh từng yêu cô ấy, phải không?

- Phải. Vốn dĩ đã là một câu chuyện rất lâu rồi, cũng không còn nhớ rõ nữa.

-...

- Năm đó, anh nói mình yêu Alice, nhưng rồi cô ấy lại lợi dụng tình yêu đó để trục lợi từ thiếu gia.

- Vậy là Alice yêu ba em?

- Không rõ lắm, nhưng cũng có thể là vậy.

Alice vừa xếp được một ngôi sao giấy, đưa cho Mark, liền vỗ tay:

- Xem này, Mark, nhẫn cưới cho em sẽ có hình như vậy, có được không?

Anh lúng túng nhìn tôi. Tôi chỉ mỉm cười, gật đầu đáp lại.

- Được, nhẫn cưới cho em sẽ có hình ngôi sao to như thế này.

Cô ấy vui vẻ hẳn ra, phải rồi, bây giờ Mark chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô ấy. Có thể từ sau khi mất tất cả, Alice đã biết người mình yêu chính là Mark kia.

Câu chuyện của thế hệ trước, vì sao lại rắc rối như vậy?

Tạm biệt Alice, tạm biệt cô gái mang đầy vẻ phong trần ấy, tôi như hiểu được, vì sao Mark còn mãi vấn vương.

Anh nói đó chỉ là trách nhiệm, ừ, cứ cho là như vậy đi.

- Sao lại im lặng rồi? Không vui sao? - Mark nghiêng người, giúp tôi cài lại dây an toàn trên xe.

-...

- Em bận tâm à?

- Không, chẳng qua là thấy tội nghiệp cho cô ấy thôi.

- Anh còn nghĩ, em sẽ ghen... - Mark mỉm cười, yêu chiều vuốt tóc tôi.

- Mark, thường xuyên đến thăm Alice nhé. Giúp cô ấy mau khỏi bệnh đi!

- Em tốt bụng lắm. - Mark hài lòng - Được rồi, sẽ như ý em.

Thì ra, lần áo anh bị ướt là do anh đã ôm Alice, để cho cô ấy mặc nhiên khóc trên vai mình. Còn cả khi buổi sáng nào đó, anh đột ngột ra khỏi nhà là vì hay tin bệnh tình Alice có chuyển biến xấu. Vì vậy, liền lập tức rời đi.

Tất cả chẳng qua là trách nhiệm, anh nói đó chỉ là trách nhiệm thì cứ tin như vậy đi.

*

- Sao không về nhà mà lại đến đây? - Thấy Mark đỗ xe ở một nơi nào đó, tôi ngạc nhiên hỏi.

- Anh hiểu tâm trạng của em bây giờ, nên chính anh, sẽ làm em vui vẻ trở lại. - Nói rồi Mark bế tôi lên tay mình, tôi vẫn còn nhỏ sao?

- Anh xem em là trẻ con, nên cứ mãi bế bồng? - Tôi bất mãn, liền quay mặt đi.

- Phải, với anh, tiểu thư luôn là nhỏ bé.

Phải rồi, anh hơn tôi tận 17 tuổi, gần cả một thế hệ luôn còn gì?

Trước mắt hiện ra một vùng đất bao la, là một cánh đồng lớn, không ngờ giữa lòng thành phố lại có thể tìm được những nơi như thế này.

- Để anh cõng em... - Mark thả tôi xuống rồi đưa tấm lưng của mình ra. Thế là tôi nhằm vào cổ anh, bám lấy.

-...

- San Ni này...

- Huh?

- Chuyện của Alice ấy, anh nói trách nhiệm thì chính là trách nhiệm, em có tin không?

- Em tin!

- Anh muốn giúp thiếu gia chuộc lại phần nào sai lầm của mình năm xưa, nên mới lưu tâm đến cô ấy như vậy...

- Nhưng ba em, liệu ông ấy có biết mà cảm kích?

- Anh nghĩ là không. Vì bây giờ có lẽ cậu ấy không còn nhớ đến chuyện này nữa rồi.

- Thật là... - Tôi không còn gì để nói với ba tôi, thật là một người vô tâm vô phế.

À không, suốt đời tâm trí của ông ấy cũng chỉ hướng về một người duy nhất, đó là mẹ tôi.

- Alice từng có con với anh... - Bước chân kia chợt dừng lại, chậm rãi nói ra câu này.

-... - Tôi biết nên phản ứng với chuyện này ra sao đây?

- San Ni?

- Vậy bây giờ... đứa bé ở đâu?

- Không còn nữa, Alice đã để cho nó không được xuất hiện trên thế giới này. - Giọng anh nghèn nghẹn hẳn đi, chắc là đang đau lòng lắm.

- Tại sao... dù gì cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi mà.

- Vì lúc đó không có gì quan trọng bằng vị trí Tần thiếu phu nhân của Tần gia...

- Đánh đổi lớn như vậy, rốt cuộc có được gì không? - Thái độ lúc này của tôi thật kì lạ, là bất bình, cũng là xót xa.

- Không được gì cả. Đến cuối cùng, đứa nhỏ cũng hi sinh oan uổng thôi.

- Mark, thả em xuống!

-...

- Nhanh! Thả em xuống đi...

Tôi chạy ra phía trước, nhón chân, bàn tay khẽ chạm vào khóe mắt nào đó:

- Anh xem, đã khóc đến vậy rồi! Yên lặng, để em lau nước mắt cho anh.

Lần đầu tiên, tôi thấy Mark khóc. Anh khóc khi nhắc đến đứa con chưa kịp chào đời của mình. Có lẽ, nỗi đau này anh đã chôn chặt trong lòng rất lâu.

- San Ni... - Anh giữ lấy hai tay tôi, mặt đối mặt nhìn tôi chăm chú.

- Sao vậy? Để em thấy bộ dạng này của anh, xấu hổ lắm à?

- Lần đầu tiên anh khóc, là lúc này, ngay trước mặt em!

Kể cả khi Alice bỏ anh đi, cũng không luôn à? Tôi có nên tự hào không nhỉ.

- Khờ này! - Tôi kéo nhẹ mũi anh, mỉm cười - Khóc trước mặt người mình yêu thì có gì phải xấu hổ?

- Phải. - Lần này thì Mark cúi xuống, hôn nhẹ vào môi tôi. - Trời lạnh rồi, vào trong xe thôi.

Sau đó có lẽ vì quá mệt mỏi nên tôi đã ngủ thϊếp đi. Sau này nghe Mark kể lại tôi mới biết, lúc đó chân anh chính là gối đầu của tôi, áo khoác anh chính là tấm chăn của tôi. Cứ như vậy, anh ngắm nhìn tôi cho đến sáng.

Vậy là tôi đã để mặc anh với nỗi cô đơn trọn cả một đêm dài...