Chương 17: Minh Ly

Diệp Khiết Băng chậm rãi mở mắt.

Đập vào mắt cô là cái miệng rộng ngoác đang phả ra từng hơi thở của một con sư tử. =.=

Ố ố ố ố ố ố ố ố ố??????????? Σ( ° △ °|||)!?

Con gì đây?

Chuyện gì thế?

Tôi đang ở đâu?

Tiếng gầm gừ của con sư tử đã kéo nhịp tim đang nhanh chóng tăng cao của Diệp Khiết Băng xuống một chút. Đồng thời cô cũng cảm nhận được cơn đau tê tái truyền đến từ phần bắp chân. Mặc dù không mất cảm giác là một điều tốt cho thấy chân cô vẫn còn chữa được, nhưng hiện tại do thời gian dài ngâm nước và mất nhiều máu nên phần da xung quanh vết thương đã trắng nhợt, nhăn nheo, nhưng rất may là bởi có khá nhiều nguyên tố hệ Thủy trong đan điền của cô nên vết thường chưa có tình trạng bị phân hủy.

Diệp Khiết Băng nhìn thẳng vào mắt con sư tử đang gầm gừ trước mặt. Cô nhìn được trong mắt nó không có sát ý, không phải là ánh mắt của thú dữ nhìn con mồi. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là nó vô hại. Cô dùng mọi nơron thần kinh để chắc chắn rằng khuôn mặt của mình hiện tại không có một chút yếu tố gợi đòn nào.

Cô cũng không ngây thơ cho rằng chỉ cần đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút là con sư tử này sẽ trở thành con chó con hiền lành vô hại đáng yêu. Hừ, có khi chỉ mới giơ tay lên là đã lộ xương rồi ấy chứ.

Hiện tại cô có thể mơ hồ ngửi được mùi máu đâu đây, vậy chắc hẳn con sư tử này vừa mới dùng bữa xong. Như vậy nó sẽ không rơi vào tình trạng sẵn sàng xơi tái cô để thỏa mãn cái dạ dày, ít nhất là trong lúc này.

Thả lỏng cơ thể, cô bình tĩnh dùng Tinh thần lực ít ỏi vừa mới khôi phục lại để dò xét tâm trí con sư tử.

Mà...

Sao đầu nó trống rỗng vậy?

Tựa như đột nhiên xuất hiện ở đây để hù dọa cô vậy.

Chẳng lẽ có ai rảnh rỗi biến nó ra để nhìn xem phản ứng của cô?

Vừa nghĩ đến đó, tự sâu thẳm trong đầu cô đột nhiên có một giọng nói êm dịu kì lạ vang lên

{ Ha ha, không tồi, có thể giữ được bình tĩnh mà tự hỏi nhiều như vậy, tố chất thần kinh khá tốt đấy. }

!!!???

Trong đầu cô có tiếng nói?

Ánh mắt Diệp Khiết Băng xuất hiện một tia kinh ngạc, sau đó rất nhanh liền hồi phục lại sự bình tĩnh không gợn sóng. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát như vậy cũng đủ để Tinh thần lực mất cân bằng, con sư tử dường như bị thứ gì đó đánh vào - tuy là Tinh thần lực của cô rất ít, rất nhỏ nhưng vì khống năng của cô chưa có bao nhiêu nên vẫn luôn làm nó khó chịu, hiện tại mất kiểm soát gây ra va chạm trong tâm thức con sư tử - hiển nhiên là chẳng hề dễ chịu gì, vì thế nó bắt đầu nhe răng gầm gừ, há miệng muốn ăn cô.

Diệp Khiết Băng đã đề phòng từ trước, tuy động tác cô hơi chậm do vết thương ở đùi nhưng do phản xạ tốt nên may mắn thoát được cú tợp của con dã thú. Cô nhanh chóng chống một tay xuống đất đẩy mạnh cơ thể lên, hơi nghiêng về phía trái con sư tử. Chân phải lành lặn chống xuống đất làm trụ, dồn trọng tâm xuống bàn chân, cô gần như thoát lực mà ngã về phía sau.

Con sư tử chồm lên, mở rộng cái miệng đỏ lòm như máu của nó mà nhảy về phía cô. Xem ra cô chọc giận nó rồi, mệt thật.

Thả người nằm rạp xuống đất, cô may mắn tránh thoát được vuốt trước sắc bén của con sư tử đang nhào đến. Nhìn vuốt trước và phần bụng của con sư tử, cô âm thầm nhớ đến cái răng của con chó nghiệp vụ cắn đùi cô. Nếu nó to hơn chút thì có thể làm vũ khí phòng thân được nhỉ. Trong sách có nói điểm yếu của sư tử là bụng mà.

Nhanh nhẹn lật người, tiếp tục dùng chân phải làm trụ, Diệp Khiết Băng căng thẳng quan sát từng động tác nhỏ của con sư tử. Cô hiểu, chỉ cần sơ xảy một chút, cô sẽ không thể mở mắt được nữa.

Con sư tử gườm gườm nhìn cô, sau đó...

...

Nó bỏ đi.

Không, nói đúng ra là tan biến đi.

=.=??????

{ Lần đầu khảo sát như vậy cũng tạm được, ít nhất không có bị cắn chết. }

Đã chuẩn bị tâm lý nhưng Diệp Khiết Băng vẫn như cũ cảm thấy không thích sự "chung sống" kiểu này. Đặc biệt là giọng điệu bông đùa cà lơ phất phơ và nội dung bạo lực trong câu nói kia.

{ Sao? Không thích à? Lần sau đừng biểu lộ ra rõ ràng như vậy, ta biết hết đấy. }

Diệp Khiết Băng đến giờ mới hậu tri hậu giác phát hiện ra, nếu hiện tại cô cùng với người này có liên kết tâm trí, vậy thì không phải mọi suy nghĩ của cô người này đều biết hết sao?

{ Dĩ nhiên rồi, xem ra ngươi cũng không nhanh nhạy như vẻ bề ngoài đâu nhỉ? Hay là sợ quá cho nên tới bây giờ mới kịp phản ứng? }

Quả thực, cả người Diệp Khiết Băng hiện tại lúc nóng lúc lạnh, chân run rẩy đến mức tưởng như có thể gãy rời bất cứ lúc nào. Cô ngồi sụp xuống, dùng hết sức để bình ổn tâm trạng và nhịp thở.

Vừa rồi quả thực cô chẳng hề để ý đến tình trạng của bản thân, hay nói đúng hơn là không kịp để ý đến cơ thể mình. Hiện tại dừng lại mới cảm thấy cơn đau khủng khϊếp ở bắp chân đang ập tới. Trước mắt cô tối đen một mảnh, nhưng cô vẫn dùng phần lớn tinh thần cho việc căng tai lên cảnh giác với động tĩnh xung quanh.

Trong lòng cô đã chắc chắn người vừa mới nói trong đầu cô là Vân Đình Viêm - kẻ mà cô đã từng chạm mặt trong Từ đường của Minh gia. Không những bởi thái độ lời nhác dở hơi được bộc lộ rõ ràng trong lời nói của hắn, mà còn bởi vừa rồi cảm giác của cô cực kì chân thực, nhưng qua thực tế cùng lời nói của hắn, thì đó lại chỉ là ảo giác do hắn tác động đến thân kinh của cô mà sinh ra!

Cô hiểu rõ, tuy vừa rồi Vân Đình Viêm đã nói rằng "Lần đầu khảo sát như vậy cũng tạm được", nhưng không có nghĩa là xung quanh cô đã hết nguy hiểm. Chẳng có gì để chắc chắn rằng kẻ kia sẽ bảo vệ che chở cho cô cả. Thậm chí, đến bây giờ cô vẫn chẳng có chút lí do nào để an tâm về hắn. Mối liên kết tâm trí này tựa như một quả bom nổ chậm, một kẻ mạnh mẽ như hắn có thể điều khiển cô như một con rối, có thể phá hủy tâm trí cô, cướp đoạt năng lực và năng lượng trong cơ thể cô. Vì vậy, cô không chỉ phải cảnh giác với bên ngoài mà còn phải cảnh giác với cả hắn nữa.

Những dòng suy nghĩ lướt nhanh qua đầu cô tựa như tia chớp lóe lên giữa bầu trời, nhanh đến mức chính cô cũng cảm thấy khó nắm bắt. Vì thế, Vân Đình Viêm cũng chẳng thể thấy được.

Một lúc sau mới cảm thấy đỡ hơn, Diệp Khiết Băng từ từ đứng dậy quan sát nơi cô đang đứng.

Xung quanh là rừng rậm xanh rì, tỏa ra hơi thở mát lành không chút ô nhiễm. Cô đang đứng giữa một khu đất trống trước bìa rừng. Hay nói đúng hơn thì cô đang đứng dưới chân núi.

Phía xa xa có thể thấy ánh sáng loang loáng, có lẽ nơi này cách sông không xa, ánh sáng kia chắc là của mặt trời chiếu xuống mặt sông tạo thành phản chiếu.

Mà,

Đây hẳn là hạ lưu của dòng sông Ly đi?

Nheo mắt nghĩ đến nhưng sự việc vừa mới trải qua cách đây không lâu, đôi mắt Diệp Khiết Băng trở nên mơ hồ, mất đi tiêu cự.

Thi thể mỹ lê mà thê lương của mẹ...

Ánh nhìn đau đớn của vυ" Trương...

Mặc dù mơ hồ cảm giác được có điều gì đó khác lạ, song Diệp Khiết Băng vẫn thả cho mình trôi đi theo dòng kí ức đang tuôn trào. Cô như đảo ngược lại thời gian, cảm nhận từng cảm xúc của chính mình.

Tức giận...

Đau đớn...

Sợ hãi...

Điên cuồng...

Cuối cùng, cô bình tĩnh mở mắt, mỉm cười nhìn mặt trời rực rỡ đang dần ló rạng phía chân trời.

"Kể từ hôm nay, tên tôi là Minh Ly."

Lời nói như một lời tuyên thệ vang lên, lẩn khuất trong không gian, thật lâu không tan đi.

...

Minh Ly nheo mắt tự hỏi.

Bây giờ là lúc nào nhỉ?

Nhanh nhẹn xoay người tiến vào trong khu rừng,

vừa đi vừa xóa dấu vết trên mặt đất Minh Ly di chuyển giữa các lùm cây, đưa tay gạt những cành lởm chởm chìa ra khắp nơi sang bên chứ không chạy như điên như lúc trước để khỏi làm gãy cành, tự mình đánh dấu vị trí của mình.

Ở một góc nhỏ trong tâm thức của Minh Ly mà quan sát mọi hành động cử chỉ của cô, Vân Đình Viêm hài lòng nghĩ thầm: Phản ứng nhanh nhạy, ứng biến linh hoạt, biết rút kinh nghiệm, không tồi. Như vậy ít nhất khi ra ngoài cuộc sống của hắn cũng sẽ không đến mức quá nhàm chán.

--- ------ --------

"Làm rất tốt, hiện tại tất cả những gì bà phải thực hiện là mai danh ẩn tính, tuyệt đối không được để cho con bé phát hiện. Khi nào cần ta sẽ để bà xuất hiện. Cứ bình tĩnh, đây là việc bà đã chọn, thì nó phải có lí do chính đáng." - Giọng nói lạnh nhạt xen lẫn chút non nớt ngây thơ của trẻ con vang lên trong một căn phòng nhỏ.

"Vâng, cảm ơn tiểu thư rất nhiều." - Đáp lại lời nói đó là giọng nói trầm của một người phụ nữ trung niên có chút run rẩy và khϊếp đảm.

--- ------ ---------

Minh Ly chăm chú quan sát chiếc máy bay trinh sát màu xanh dương nhạt đang bay lượn giữa bầu trời. Màu xanh nhạt khiến cho nó dường như hòa lẫn với bầu trời trong xanh và cao rộng kia, làm những kẻ lẩn trốn dễ dàng mất đi sự cảnh giác nên có với khoảng không bên trên đầu mình. Trở thành những con ba ba trong rọ. Phó mặc số phận của mình cho kẻ khác.