Chương 48

Đêm dài, trăng treo giữa trời cao, hương hoa lan toả.

Tiêu Tử Vận khô nóng cả người, nàng nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, hiện tại nàng lo lắng hai chuyện, một là làm sao để thái tử không phát hiện thân phận Tiểu Miêu, thái tử không có khả năng vĩnh viễn không gặp thái tử phi, một ngày nào đó cũng sẽ nhận ra Tiểu Miêu là thị đọc thế tử mà hắn ái mộ năm xưa. Hai là, làm cách nào mau chóng dụ được Tiểu Miêu lên giường. Năm nay Tiêu Tử Vận đã hai mươi mốt tuổi, lại chỉ phu thê chi lễ có một lần cùng phò mã vào đêm đại hôn, nhiều năm phòng không gối chiếc, trước kia tâm tư đều đặt ở quốc quân đại sự, chưa bao giờ nàng cảm thấy tịch mịch khó nhịn, nhưng từ khi nàng phát hiện mình yêu con mèo nhỏ kia, thân thể không ngừng bị tư tưởng chi phối, giống như có lửa thiêu đốt, đặc biệt đêm hôm vắng lặng, đám lửa ấy sẽ bùng cháy khiến nàng miệng khô lưỡi khô, toàn thân nóng rực, chỉ có tưởng tượng Tiểu Miêu đang nằm trong lòng thì mới tươi mát lại được, nhiều đêm nàng đắm chìm cùng một giấc mộng, trong mộng hai cơ thể nữ nhân trần trụi dây dưa, nàng hôn mỗi một tấc da thịt, hai gò má, cổ, xương quai xanh, bầu ngực mềm mại, chậm rãi hôn xuống phía dưới, đầu ngón tay khơi lên ngọn lửa tình cảm mãnh liệt.....Lúc tỉnh dậy, cái giường to mềm mại hoàn toàn trống không, phía dưới thân nàng đã ẩm ướt tự khi nào, nàng chỉ có thể nỉ non thành tiếng...Tiểu Miêu...Tiểu Miêu...

Tuy rằng Tiêu Tử Vận không có kinh nghiệm gì đáng nói, có điều vẫn là công chúa thụ hưởng sự giáo dục của hoàng cung, giáo dục giới tính là môn mà các hoàng tử công chúa sau khi trưởng thành đều phải học qua, trong hoàng cung có một phòng chuyên lưu trữ sách vở thuộc phương diện này. Trước kia Tiêu Tử Vận căn bản khinh thường nó, nhưng từ hồi gặp mộng xuân, nàng liền xem hết số sách đó một lần, không ngờ chuyện nữ tử với nhau được ghi lại không thiếu cái gì, từ tranh vẽ đến văn tự đều có đủ làm cho Tiêu Tử Vận mở mang tầm mắt, khổ nỗi khi xem xong, ngọn lửa trong thân thể càng lan nhanh thiêu cháy tinh thần và thể xác của nàng. Thậm chí nàng còn kêu người lặng lẽ chuẩn bị một nữ tử để thị tẩm, chẳng qua nhìn đến nữ tử với gương mặt xa lạ kia, dường như có một thùng nước lạnh tưới lên dập tắt hết lửa nóng trong người. Bắt đầu từ đó nàng liền hiểu được, nàng chỉ muốn duy nhất một người, cũng chỉ có Tiểu Miêu mới đủ sức thắp sáng ngọn lửa con tim nàng.

Hôm sau, Tiêu Tử Vận rời giường sớm, ngồi trước gương đồng tỉ mỉ ăn diện.

"Hôm nay hình như tâm tình công chúa vô cùng tốt a." Tri Kiều vừa giúp Tiêu Tử Vận chải đầu vừa nhìn Tiêu Tử Vận qua gương nói.

"Tối hôm qua đã đưa thư đến phủ Lâm Chính chưa?" Lâm Chính là một phụ tá không được Tiêu Tử Vận để mắt tới cho lắm, người này phóng đãng trăng hoa, miệng lưỡi giảo hoạt, không tiền không thế lại có thể khuynh đảo vô số nữ tử.

"Dạ đã đưa đi rồi, không biết công chúa nuôi tên tiểu bạch kiểm này để làm gì, ngày nào cũng nhàn rỗi lừa gạt con gái nhà lành." Tri Kiều khéo léo cắm một cây trâm phượng ngọc vào búi tóc Tiêu Tử Vận, nàng nhìn công chúa trong gương đồng mà ngẩn người, bao lâu rồi không thấy công chúa rạng rỡ như vậy, mặt mày còn hàm chứa nhè nhẹ xuân ý.

"Người này có lúc trọng dụng, hôm nay bản cung muốn đi Đông cung, dùng xong bữa tối mới về, Tri Kiều không cần đi theo, lúc trở về ta muốn nhìn thấy thư hồi âm của Lâm Chính." Tiêu Tử Vận rất vừa lòng với bản thân mình trong gương, nghĩ đến bộ dáng mất hồn của Tiểu Miêu khi nhìn thấy mình, khoé miệng bất giác cong lên lộ ra lúm đồng tiền thật sâu.

Tri Kiều thầm nghĩ, "Nếu công chúa nói có trọng dụng vậy khẳng định liên quan triều đình đại sự, sau khi dùng điểm tâm sáng phải lập tức đến phủ Lâm Chính chờ hắn hồi âm mới được." Nếu Tri Kiều biết nội dung bức thư nhất định sẽ hộc tới ba thùng máu.

Chiêu quốc, Trường An, hoàng cung, Đông cung.

"Ngươi nói ai tới?" Tiêu Tử Huyền vốn đang buồn ngủ vô cùng, hắn nằm trên giường trong lòng mỹ nhân, bỗng nhiên nghe thái giám bẩm báo, không thể tin vào tai mình, hắn cao giọng hỏi.

"Thái tử gia, trưởng công chúa điện hạ giá lâm Đông cung, lúc này đang ở Chính Dương điện." Thái giám ở ngoài cửa căng thẳng nín thở nói.

"Thay y phục! Nàng tới làm gì?" Tiêu Tử Huyền vừa nghe đến ba chữ trưởng công chúa thì nổi cơn giận dữ, buồn ngủ hoàn toàn tan biến, trong mắt hắn, Tiêu Tử Vận là kẻ địch tương sinh tương khắc, cái gì cũng tranh đoạt với hắn, chiếm được tình thương của phụ hoàng, được thần tử ủng hộ, vang danh trong dân gian, ngay cả mối tình đầu của hắn [ nếu thầm mến cũng xem như là yêu ] cũng bị Tiêu Tử Vận cướp đi, nữ nhân này không phải tỷ tỷ hắn mà là kẻ thù định mệnh không đội trời chung.

"Ngươi tới Đông cung làm gì?" Tiêu Tử Huyền sải bước vào Chính Dương điện liền thấy Tiêu Tử Vận nhàn nhã ngồi trên ghế uống trà.

"Thái tử hỏi lời này quá khách khí rồi, ngươi là đệ đệ ruột của bản cung, chẳng lẽ bản cung không thể đến Đông cung? Hôm qua gặp thái tử phi ở Tê Phượng điện, nàng nói ngươi nhiễm phong hàn nên bản cung đến thăm ngươi, mang theo chút nhân sâm do Triều Tiên tiến cống cho ngươi tẩm bổ thân thể." Tiêu Tử Vận buông chén trà, nhàn nhạt cười nhìn Tiêu Tử Huyền.

"Ngươi thật có lòng tốt vậy sao? Vô sự bất đăng tam bảo điện*, rốt cuộc ngươi muốn gì?" Hắn không tin Tiêu Tử Vận có ý đến thăm, hắn bước đến ngồi ở vị trí chính điện, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Tử Vận.

<*Không có việc không lên điện Tam Bảo ~ Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo. Tam Bảo là: Phật, Pháp, Tăng. Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ví dụ như Đại Hùng Bảo điện (chánh điện). Ngoài ra, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Chúng đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo.>

"Được rồi, nếu thái tử đã hỏi, bản cung cũng ăn ngay nói thật, bản cung là cố ý đến tìm thái tử phi. Thái tử thật sự có phúc khí a, cưới được một mỹ nhân như hoa như ngọc, hôm qua ta cùng thái tử phi trò chuyện thật vui, còn cảm thán tại sao chúng ta gặp nhau muộn quá, cho nên hôm nay đặc biệt đến Đông cung tiếp nàng." Tiêu Tử Vận chậm rãi nói, sắc mặt thái tử ngày càng khó coi làm nàng thực hài lòng.

"Thái tử phi tại Triêu Tịch các không ở Chính Dương điện, ngươi tìm nhầm nơi rồi." Tiêu Tử Huyền lạnh lùng buông lời, hôm qua hắn nghe nói thái tử phi cùng trưởng công chúa đến làm khách ở phủ Vũ Hiển vương, tới gần buổi tối mới về Triêu Tịch các, nữ nhân Diệp Hi Nhiên này quả thực khiến người ta sinh ác cảm, nàng ta không nên kết giao với người hắn chán ghét mới đúng, đây không phải rõ ràng muốn chống đối hắn sao?

"Dù gì Đông cung cũng là địa phương của thái tử, bản cung đương nhiên cần đến thông báo một tiếng, miễn cho về sau có người lại nói bản cung là trưởng tỷ mà không biết lễ nghĩa." Mục đích Tiêu Tử Vận là làm cho thái tử thêm chán ghét thái tử phi, nhưng lại không thể chọc giận hắn, để tránh thái tử một mạch chạy tới Triêu Tịch các cảnh cáo thái tử phi chú ý ngôn hành*, nàng biết chuyện này cần có chừng mực, bằng không sẽ bị phản tác dụng.

<* lời nói và hành động>

"Trên đời này lại tồn tại nữ nhân có thể nói chuyện thân thiết với ngươi, ngạc nhiên làm sao, cô còn tưởng chỉ nam nhân mới trò chuyện thật vui vẻ với ngươi được chứ." Tiêu Tử Huyền lạnh giọng châm chọc, hắn ngầm nhận định Diệp Hi Nhiên cùng Tiêu Tử Vận là cá mè một lứa, là loại nữ nhân lẳиɠ ɭơ ong bướm, cho nên càng thêm chán ghét Diệp Hi Nhiên.

"Nam nhân bình thường sao có thể tiến vào mắt bản cung, kiểu gì cũng phải là thiếu niên tài năng tuyệt sắc giống Diệp Ảnh mới có khả năng trở thành người nhập mạc chi tân* với bản cung, đáng tiếc, đáng tiếc, hắn đi vùng biên cương U Châu hoang vu như vậy, làn da nhẵn nhụi không biết đã bị tàn phá thành cái dạng gì." Tiêu Tử Vận ra vẻ tiếc nuối thở dài, biểu tình ngã ngớn đánh thẳng vào tim Tiêu Tử Huyền khiến hắn nhói đau.

<*nhập mạc chi tân: người TQ cổ đại thường dùng mành trướng (mạc) để ngăn cách không gian bên trong nhà, bên trong mành là nơi riêng tư, người có thể đi vào trong chính là người có quan hệ không tầm thường với chủ nhân>

"Sau này ngươi muốn tìm nữ nhân Diệp Hi Nhiên kia thì trực tiếp đi Triêu Tịch các đừng tới Chính Dương điện làm ô uế mắt ta, cô vừa nhìn đến ngươi liền thấy buồn nôn ghê tởm." Tiêu Tử Huyền nói xong phất tay áo bỏ đi, không thèm liếc nhìn Tiêu Tử Vận dù chỉ một cái.

Thứ mà Tiêu Tử Vận chờ chính là những lời này, có điều không phải kế lâu dài, một ngày nào đó thái tử cũng gặp Tiểu Miêu, làm sao để hắn dẹp bỏ ý nghĩ về Tiểu Miêu mới yên tâm, trừ phi thật sự xuất hiện một thiếu niên trưởng thành giống hệt Diệp Ảnh. Vừa mới nhắc tới Diệp Ảnh, nét mặt thái tử liền tối sầm trông rất dọa người, hắn quả đúng là nặng tình với Tiểu Miêu, cả năm nay hắn mấy lần phái người đi biên quan tìm kiếm tung tích Diệp Ảnh. Nếu không lầm, thể nào lát nữa thái tử cũng sẽ phân phó thủ hạ tiếp tục đi U Châu tìm người.

Tiêu Tử Vận nhìn bóng dáng Tiêu Tử Huyền rời đi, ý cười rộng mở trên mặt, nàng tựa hồ tìm được kế tuyệt diệu, vừa nắm được nhược điểm thái tử vừa bảo vệ được Tiểu Miêu. Rất khó tìm một thiếu niên giống Tiểu Miêu y như đúc, nhưng trong giang hồ mới xuất hiện một loại tài nghệ gọi là thuật dịch dung, trong phủ nàng vừa vặn có cao nhân đã dày công luyện được thuật dịch dung này.

Khi Tiêu Tử Vận ung dung đi đến Triêu Tịch các lại bị một cảnh tượng đập vào mắt, nàng tức giận xém chút nữa ngay cả tim cũng ngừng đập.

Tiểu Miêu của nàng với y phục không chỉnh tề đang ở trên giường, bị một nữ nhân ngồi bên giường ôm vào trong ngực.

Nguyên nhân sự việc là như vầy.

Rạng sáng nay Hạ Lan Cuồng về Trường An, đến nơi liền khẩn cấp đi phủ Trấn Viễn hầu tìm Diệp Hi Ảnh, bởi vì nàng phát hiện trong thời gian ba tháng rời Trường An, ngày ngày nàng đều nhớ đến tiểu gia hoả.

Tiểu gia hoả có chăm chỉ luyện công hay không, ngủ có đá chăn không, lần trước cưỡi ngựa té, cánh tay bị thương còn đau không, ba vò rượu lê không biết có đủ cho nàng uống không nữa......

Không có tiểu gia hoả xoa bóp mỗi ngày, vết thương cũ trên lưng lại bắt đầu đau rim rim, nàng thật sự nhớ cảm giác bàn tay mềm mại ấy nhẹ nhàng di chuyển trên lưng nàng.

Mỗi khi Hạ Lan Cuồng rảnh rỗi, đôi mắt sáng cùng khuôn mặt tươi cười của Diệp Hi Ảnh sẽ chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ, tiểu gia hoả đang làm gì, có khi nào cũng đang tưởng niệm tiểu di này hay không? Nàng muốn nhéo cái mũi thanh tú để rồi nghe tiểu gia hoả nói: "Tiểu di thật đáng ghét!". Hạ Lan Cuồng chưa từng nghĩ hai từ "đáng ghét" cũng có thể phát ra du dương như thế, phối hợp cùng chất giọng êm ái, ngữ điệu nghịch ngợm làm cho xương cốt nàng muốn mềm nhũn. Rõ ràng chỉ hai từ đơn giản mà nàng nghe đến mất hồn, Hạ Lan Cuồng nghĩ chính mình điên rồi, nàng không cho rằng mình là người có mẫu tính, vậy sao nàng cứ muốn cẩn thận chiếu cố ngoại sinh nữ đến thế, nhìn thấy Diệp Hi Ảnh nở nụ cười xinh đẹp rạng ngời, bản thân cảm giác như có được món đồ đẹp nhất quý nhất thiên hạ, vì vậy nàng càng thêm cưng chiều Diệp Hi Ảnh, thầm nghĩ chỉ cần nhìn thấy Ảnh nhi cười, làm cho Ảnh nhi vui vẻ chính là nguyện vọng lớn nhất của Hạ Lan Cuồng này.

Khi Hạ Lan Cuồng chạy tới hầu phủ là giờ dần, trời chưa sáng. Nha hoàn hầu phủ nói tam tiểu thư không ở trong phủ, nhưng lại im miệng không đề cập tới Diệp Hi Ảnh đi đâu, nàng gấp gáp tìm Thu Liên, Thu Liên biết không thể gạt được nàng nên đành nói ra sự thật.

Tin tức ngoại sinh nữ đột nhiên trở thành thái tử phi khiến Hạ Lan Cuồng khó thở, nàng giống như con cá mắc cạn trên bờ cát, giãy giụa hô hấp nguồn không khí ít ỏi, lòng nàng đau, rất đau, tiểu gia hoả sao có thể im hơi lặng tiếng gả cho người khác??

Vì thế Hạ Lan Cuồng dùng lệnh bài của Kiêu Dương công chúa đi vào Đông cung, biết thái tử không ở tại Triêu Tịch các, nàng mới thả lỏng được một chút, lẻn vào Triêu Tịch các từ cửa sổ.

Lúc này Diệp Hi Ảnh vẫn còn đắm chìm mộng mị, khóe miệng nhẹ nhếch lên, vẻ mặt bình yên, bởi vì nàng đang mơ rất đẹp, trong mơ công chúa đút nàng ăn canh, từng muỗng từng muỗng, động tác dịu dàng tao nhã, con ngươi chứa vô hạn tình ý. Thình lình, một trận gió lạnh phất qua, công chúa biến thành Phó Nam Ca: "Ngươi có tư cách gì mà lại được Vận nhi yêu thương, nàng là của ta, là của ta!!"

Diệp Hi Ảnh từ trong mộng bừng tỉnh, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Hạ Lan Cuồng.

"Tiểu di? Ngươi về Trường An khi nào?" Diệp Hi Ảnh giật mình nhìn Hạ Lan Cuồng ngồi bên giường, nàng mặc quân trang màu vàng, sợi tóc hỗn độn, con ngươi xanh biếc sâu thẳm, chất chứa ưu thương.

"Tiểu gia hỏa, ta về trễ." Hạ Lan Cuồng ngồi xuống giường ôm Diệp Hi Ảnh vào lòng, mùi thơm quen thuộc trên người Diệp Hi Ảnh tiến vào nội tâm, con tim run rẩy của nàng mới có thể an tĩnh lại.

"Tiểu di, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Ảnh nhi tự chủ trương đem mình gả cho thái tử, bởi vì Ảnh nhi thật sự không đành lòng nhìn tỷ tỷ và Ly đại ca chia lìa, tiểu di đừng giận ta được không." Trong tiềm thức, Diệp Hi Ảnh cảm thấy nhất định Hạ Lan Cuồng sẽ nổi giận, bởi vì nàng biết hạnh phúc của mình là chuyện mà Hạ Lan Cuồng quan tâm nhất.

"Nha đầu ngốc, khi nào ngươi mới có thể nghĩ cho bản thân đây hả, lúc ở Hậu Sở ngươi vì Tiêu Tử Vận ngay cả tánh mạng cũng không màng, hiện tại lại vì Diệp Hi Nhiên mà hy sinh hạnh phúc cả đời, ngươi cũng biết vào cửa cung thâm sâu như biển, tiểu di không giận ngươi, là đau lòng cho ngươi, là tự trách mình không chăm sóc ngươi thật tốt, ta rời đi Trường An mới có ba tháng ngắn ngủi, thế mà tiểu gia hoả đã liền xuất giá." Hạ Lan Cuồng nghẹn ngào nói, tay dùng càng nhiều lực, tưởng chừng ôm chặt thì Diệp Hi Ảnh có thể trở lại như trước kia.

"Thái tử căn bản không thích nữ tử Diệp gia, đêm thành thân, ngay cả khăn voan hắn cũng chưa giở ra, hắn nói hắn có thể cho ta vị trí thái tử phi nhưng sẽ không yêu thương ta. Sau này ta sẽ tự do tự tại ở Triêu Tịch các, chúng ta vẫn có thể giống trước kia, tiểu di, đừng không để ý tới Ảnh nhi nha." Diệp Hi Ảnh làm nũng ngã vào lòng Hạ Lan Cuồng, một năm nay nàng đã quen có Hạ Lan Cuồng bên mình, vô luận nàng thương tâm hay vui vẻ, Hạ Lan Cuồng nhất định sẽ ở cạnh, chia sẻ hết thảy mọi chuyện cùng nàng.

"Làm sao tiểu di không để ý tới ngươi được, tiểu gia hỏa nhớ kỹ, chỉ cần ngươi muốn rời Đông cung, rời Chiêu quốc, Hạ Lan Cuồng ta khẳng định có thể mang ngươi cao bay xa chạy." Lời Diệp Hi Ảnh nói làm cho tâm tình nóng nảy của Hạ Lan rốt cuộc bình ổn, nàng nắm được hai tin tức, một là thái tử không có viên phòng cùng tiểu gia hoả, thái tử phi ở Đông cung chỉ là bài trí, tránh được cuộc chiến tranh đấu quyền lực. Thứ hai, tiểu gia hoả không muốn xa rời nàng làm nàng thấy rất ấm áp và hạnh phúc.

Thời điểm Tiêu Tử Vận vào cửa vừa lúc nhìn đến một màn này, Hạ Lan Cuồng ngồi ở bên giường ôm chặt lấy Tiểu Miêu của nàng, còn nói muốn dẫn Tiểu Miêu cao bay xa chạy, Tiêu Tử Vận muốn phát điên, ánh mắt âm trầm, khí tức lạnh lẽo khiến không khí chung quanh đều bị đông cứng.

"Hạ Lan thị vệ đến thăm thái tử phi thật sớm a!" Tiêu Tử Vận lạnh giọng lên tiếng, hai người đang ôm nhau mới vội tách ra.

"Công chúa?" Diệp Hi Ảnh không thể tin nhìn Tiêu Tử Vận tựa như nữ thần đang đứng trước mắt, trang phục trên người công chúa hoa lệ tinh xảo, gương mặt trang điểm khéo léo làm người ta hít thở không thông, có điều ánh mắt băng giá kia khiến nàng luống cuống không biết phản ứng thế nào.

"Công chúa điện hạ cũng rất sớm!" Hạ Lan Cuồng đâu cam lòng chịu yếu thế, nàng mở miệng, "Chúng ta trước ra ngoài nói chuyện, để cho tiểu...thái tử phi rửa mặt đi." Hạ Lan Cuồng nói xong còn trìu mến nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Diệp Hi Ảnh.

"Hạ Lan thị vệ thỉnh!" Tiêu Tử Vận nghiêng người, ý nhường Hạ Lan Cuồng bước ra trước, dù biết Hạ Lan Cuồng là tiểu di Diệp Hi Ảnh, tuy nhiên nàng không thể dễ dàng tha thứ cho động tác thân mật đó, cơn giận trong lòng bùng nổ đâm vào tim đau buốt, Tiểu Miêu là của nàng, bất luận kẻ nào cũng không được chạm.

-------------------

To all: thank you : ) tuy nhiên cổ vũ nhưng đừng nói lời dễ gây hiểu lầm nha ^^! Đó không phải điều mình muốn.

Và mình biết có bạn không hiểu rõ ý mình. Mà mình thì...lười giải thích lắm =.=, ai có thể hiểu thì mình mừng.

Gửi các bạn trông ngóng Bắc Bắc và Hướng Vãn, sau khi edit đến chương 52 bộ này mình lại chuyển qua đôi trẻ kia. ;)

Night!