Phó Chi Hoán lấy một cái phi đao hình lá ra ngắm nghía, nó ánh lên sáng loáng dưới ngọn đèn, Phó Chi Hoán có nhiều năm tình trường nên hắn không mấy sốt ruột, cực phẩm mỹ nhân như này, tinh tế thưởng thức mới lý thú. Hắn đứng trước giường, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Hi Ảnh, từ lông mi chậm rãi đi xuống, dùng ngón tay vẽ theo đường nét, cuối cùng nâng cằm nàng lên.
"Có người nào khen bộ dạng ngươi rất hoàn mỹ chưa?". Phó Chi Hoán giải huyệt nói cho nàng, lên tiếng hỏi.
"Ta là nữ tử, ngươi sẽ không cảm thấy hứng thú." Diệp Hi Ảnh bình tĩnh trả lời, ánh mắt kiên định. Buổi chiều, Tiêu Tử Vận có nói rằng Phó Chi Hoán nghĩ nàng là thiếu niên vì thế mới cảm thấy hứng thú với nàng.
"Ngươi thật trấn định, thiếu nữ bình thường gặp loại tình huống này đã sớm run rẩy toàn thân, mở miệng cầu xin tha thứ, quả nhiên không hổ là người theo bên cạnh Tiêu Tử Vận". Con ngươi sắc bén của Phó Chi Hoán loé sáng, hắn biết rất ít nữ tử có được dũng khí như vậy.
"Phó công tử đã biết ta là người của công chúa mà còn có thể bắt ta đến đây, ngươi cũng rất có dũng khí." Diệp Hi Ảnh ngăn lại bối rối trong lòng, nghĩ cách tận lực kéo dài thời gian, nàng tin chắc công chúa nhất định sẽ đến cứu nàng.
"Ha ha, ha ha......" Phó Chi Hoán giống như nghe được câu chuyện rất buồn cười. "Đừng nói là công chúa Chiêu quốc, cho dù là hoàng đế Chiêu quốc thì Phó Chi Hoán ta cũng không ngại đâu. Hơn nữa, ngươi dám khẳng định không phải Tiêu Tử Vận mang ngươi tới cho ta a? Ta đã tặng nàng năm mươi con ngựa quý, trong thiên hạ nào có bữa ăn miễn phí. Ngươi nghĩ coi Tiêu Tử Vận chọn ngươi, hay là năm mươi con ngựa kia". Phó Chi Hoán có sở thích tra tấn nội tâm người khác, đối phương càng hoảng hốt, hắn càng sảng khoái, đây là trò chơi của hắn, hiện tại Diệp Hi Ảnh bình tĩnh là chuyện nằm ngoài dự kiến, khúc nhạc dạo không đầy đủ, dĩ nhiên hắn không thể khai triển thế công tiếp theo, hắn muốn đập tan phòng tuyến tâm lý của Diệp Hi Ảnh.
"Phó công tử nói đùa không buồn cười chút nào. Ngựa Yến thuần chủng mặc dù rất quý nhưng cũng có giới hạn, còn giá trị Diệp Ảnh thì không thể định mức được, công chúa đương nhiên sẽ chọn Diệp Ảnh. Nếu công chúa đem ta tặng cho ngươi, ngươi đã không cần bắt cóc ta trên đường". Lời Diệp Hi Ảnh nói nghe rất chắc nịch, tuy nhiên nàng không đủ tự tin, nếu Phó Chi Hoán nói thật thì giá trị của Diệp Hi Ảnh nàng đúng là so ra kém năm mươi con ngựa kia nhiều lắm, nàng chẳng qua chỉ là quân cờ công chúa an bài bên người Vũ Văn đại ca, tương lai quân cờ này có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng còn chưa biết, tâm lý sợ hãi lúc nãy hiện giờ tràn ngập mất mát.
"Giá trị mỹ nhân nằm ở chỗ họ được đưa đến giường người nào, giá trị của ngươi là do Phó Chi Hoán ta quyết định". Phó Chi Hoán nở nụ cười tà, nếu ngôn ngữ không thể khiến ngươi cầu xin tha thứ, vậy thì dùng hành động, coi ngươi có thể kiên trì đến khi nào.
Phó Chi Hoán nắm phi đao trong tay, dùng mũi đao từ từ đẩy ra cổ áo Diệp Hi Ảnh, phi đao lạnh như băng thấm nhập da thịt, làm nàng rùng mình một trận, đáy mắt hiện lên tia bối rối.
Phi đao này là bằng hữu thân thiết nhất của Phó Chi Hoán, hắn từng dùng nó vô số lần chuẩn xác chưa bao giờ đâm lệch tim kẻ địch, nay dùng nó đẩy ra y phục Diệp Hi Ảnh cũng thật lưu loát, cái yếm màu đỏ của Diệp Hi Ảnh dần hiện ra trước mặt hắn, cần cổ bóng loáng, da thịt tuyết trắng, xương quai xanh khiêu gợi, còn có vùng ngực xinh xắn mềm mại, Phó Chi Hoán híp mắt thưởng thức cảnh đẹp thần tiên, Diệp Hi Ảnh khẽ run cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt hoang mang lo lắng lại kí©h thí©ɧ dục tính nơi hắn, hương vị nữ tử coi như cũng không tệ.
"Như thế nào, còn không chuẩn bị cầu xin tha thứ a?" Mũi đao của Phó Chi Hoán đã nằm trên yếm, chỉ cần hắn hất nhẹ một cái, Diệp Hi Ảnh sẽ hoàn toàn trần trụi trước mặt hắn.
"Xin tha thì ngươi sẽ thả ta đi sao?" Cơn tuyệt vọng chậm rãi dâng lên trong lòng, công chúa thật sự không cần nàng sao? Uất ức chiếm trọn tâm trí, tuyệt vọng, bất lực, sợ hãi hóa thành nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, trông nàng rất đáng thương.
Có điều Phó Chi Hoán không phải người biết thương hoa tiếc ngọc, không ngờ nước mắt Diệp Hi Ảnh đã trở thành chất xúc tác, hắn trượt ngón tay, mặt đao chớp sáng, cái yếm bị mũi đao cắt xẹt ngay giữa nhưng không đυ.ng chạm đến da thịt Diệp Hi Ảnh, nàng cảm thấy trước ngực chợt lạnh, yếm tuột xuống hai bên, nàng nhục nhã xoay đầu, nhắm mắt lại, nước mắt từng giọt từng giọt chảy dọc xuống.
Diệp Hi Ảnh cảm thấy hơi thở nam nhân dày đặc xộc đến, Phó Chi Hoán đè lên người nàng, điên cuồng cắn lấy cần cổ mảnh khảnh của nàng, lưu lại một chuỗi dấu ấn màu đỏ trên da, tim Diệp Hi Ảnh như rớt xuống vực sâu vạn trượng, không còn chỗ để đi, đang lúc nàng tuyệt vọng đến cùng cực, thanh âm Phó Chi Hoán thình lình vang lên.
"Ngọc bội này là của ai?" Phó Chi Hoán kéo ra khối ngọc bội trên cổ Diệp Hi Ảnh, đó là tín vật của Ly Huyễn mà tỷ tỷ đưa cho nàng.
"Đây là Ly đại ca cho ta." Nhìn thấy Phó Chi Hoán biến sắc, một tia hy vọng dâng lên.
"Ngươi cùng Ly Huyễn có quan hệ gì?". Phó Chi Hoán đã muốn khôi phục thần trí, lạnh lùng hỏi.
"Ly đại ca là tỷ phu <
anh rể> tương lai của ta." Nàng chắc chắn Phó Chi Hoán nhận thức Ly Huyễn, nhưng không biết là kẻ thù hay bằng hữu? Thôi thì cứ đánh cược một lần.
"Tiểu Đông Tây*, vận khí ngươi thật không tệ, đứng lên đi." Phó Chi Hoán chần chờ rồi giải huyệt đạo Diệp Hi Ảnh, vứt ngọc bội trên giường, hắn nhìn thoáng qua Diệp Hi Ảnh đang vui sướиɠ, tràn đầy tiếc hận, chỉnh sửa lại y phục kế tiếp xoay người ra khỏi phòng.
<*
Tiểu đông tây ~ Cách gọi cưng chiều với những vật nhỏ, thường dùng cho trẻ con>"Đem hắn an toàn trở về biệt viện của Nam Ca." Phó Chi Hoán phân phó tên hắc y nhân canh gác bên ngoài cửa.
Nghe tiếng bước chân Phó Chi Hoán xa dần, Diệp Hi Ảnh mới hoàn toàn an tâm, vội vàng mặc y phục, áσ ɭóŧ trong và yếm đã bị cắt đành phải dùng ngoại bào choàng qua.
Lúc này Tiêu Tử Vận đang rối bời tâm trí, đã tìm qua ba cái biệt viện của Phó Chi Hoán mà chút bóng dáng cũng không thấy, rốt cuộc hắn đã giấu Tiểu Miêu ở đâu, thời gian trôi qua từng giây, Tiểu Miêu có phải hay không đã bị...?
"Phó Chi Hoán còn khả năng đi nơi nào?" Tay Tiêu Tử Vận cầm dây cương có chút run run, sắc mặt nàng trở nên lạnh lẽo.
"Thanh lâu, thuyền hoa, tửu lâu đều có khả năng." Phó Nam Ca chưa bao giờ gặp qua biểu tình này của Tiêu Tử Vận, ở cạnh nàng có thể cảm giác được hơi thở lạnh băng, Diệp Hi Ảnh thật sự quan trọng đến vậy sao?
"Lục soát, tập kết người và ngựa, cho dù lật tung Vô Song Thành cũng phải tìm được hắn." Tiêu Tử Vận nghiến răng nghiến lợi nói, hận một người nguyên lai là loại cảm giác này.
Bất chợt một luồng khói sáng loá mắt phóng lên giữa trời đêm sưởi ấm con tim Tiêu Tử Vận.
"Là hướng biệt viện của ta". Phó Nam Ca nhìn thấy tín hiệu, hoài nghi nói.
"Đi!" Tiêu Tử Vận vung roi, ngựa phóng vùn vụt, muôn vàn sợi tóc tung bay trong gió, trường bào tím hoà cùng bóng đêm, ánh mắt bức chết người, khiến kẻ khác không dám tới gần.
Khi Tiêu Tử Vận chạy tới phòng Diệp Hi Ảnh, nàng nhìn thấy tóc tai Diệp Hi Ảnh hỗn độn, hai mắt sưng đỏ, nơi cổ ẩn hiện vết hôn đỏ thẩm, y phục thì bị cắt đứt, tim nàng như bị sét đánh "ầm" một tiếng, chia năm xẻ bảy, không thể khâu thành hình.
"Các ngươi đều đi ra ngoài." Tiêu Tử Vận run run nói với Phó Nam Ca và Hoa Tiệm Phi đang đứng ở cửa.
"Vận nhi, để ta tìm nhị ca...." Phó Nam Ca muốn an ủi Tiêu Tử Vận.
"Đi ra ngoài, ta nói đều đi ra ngoài." Tiêu Tử Vận lạnh lùng mở miệng, ngữ khí không cho bất luận kẻ nào cự tuyệt.
"Công chúa, ta không có..." Diệp Hi Ảnh nhìn thấy bọn họ đóng cửa lại, chuẩn bị giải thích với Tiêu Tử Vận rằng nàng không có bị Phó Chi Hoán vũ nhục.
"Tiểu Miêu, thật xin lỗi, ta không thể bảo vệ tốt cho ngươi." Tiêu Tử Vận không đợi Diệp Hi Ảnh nói xong liền kéo nàng vào lòng, gắt gao ôm lấy.
Đây là lần đầu tiên Diệp Hi Ảnh cùng Tiêu Tử Vận tiếp xúc thân mật, thân thể công chúa truyền đến mùi hương dễ ngửi, cả người lạnh lẽo không có độ ấm, công chúa thật sự vì nàng tìm tòi ở bên ngoài suốt đêm sao? Một khắc ấy, đột nhiên có luồng cảm xúc rất khó nói xẹt qua, bao trọn lòng Diệp Hi Ảnh, rất ấm áp rất chân thành.
"Công chúa, ta..." Diệp Hi Ảnh khẽ nói, hai tay vòng qua thắt lưng mềm mại của Tiêu Tử Vận, tình cảm con người thực kỳ diệu, thời điểm nàng một mình đối mặt nguy khốn bị lăng nhục, nàng vẫn có thể bền gan vững chí, mà khi có người quan tâm yêu quý thì ngược lại nàng tủi thân rơi lệ. Diệp Hi Ảnh giờ phút này cực kỳ ủy khuất, ánh mắt nghiền ngẫm sắc bén của Phó Chi Hoán cứ bám dính trong đầu nàng, và tất cả nỗi lo sợ đều phóng hết ra ngoài lúc nàng nhìn thấy Tiêu Tử Vận, nước mắt cũng nén không được lăn dài. Nàng vốn định lên tiếng giải thích rằng mình không có việc gì, vậy mà lại nghẹn ngào một câu cũng nói không nên lời.
Tiêu Tử Vận buông Diệp Hi Ảnh ra, đau lòng dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt mèo con, nàng run run vươn tay chậm rãi mở ngoại bào của Diệp Hi Ảnh, dấu hôn đỏ che kín cần cổ mảnh khảnh, áo yếm và lót trong thì bị đứt hai mảnh, lộ ra bầu ngực trắng noãn, vạn loại cảm xúc cuốn lấy trái tim Tiêu Tử Vận, nàng thấy mình đau đến khó thở.
"Tiểu Miêu, ngươi chờ đó, ta nhất định báo thù cho ngươi". Tiêu Tử Vận cởi ngoại bào của mình choàng thêm lên người Diệp Hi Ảnh.
"Công chúa, ta không sao, Phó Chi Hoán thấy ngọc bội trên cổ ta liền ngừng lại, phái người thả ta trở về đây". Diệp Hi Ảnh vội vã giải thích, động tác công chúa cẩn thận làm nàng thấy lòng mình tan chảy.
"Thật sao?" Đôi mắt ảm đạm của Tiêu Tử Vận bừng sáng, khóe miệng cong lên vui vẻ.
"Thật, đây là ngọc bội mà tỷ tỷ đưa ta trước khi lên đường, là tín vật đính ước của Ly Huyễn - trang chủ Khiếu Phong sơn trang tặng cho tỷ ấy. Phó Chi Hoán nhìn đến ngọc bội này liền tha cho ta". Diệp Hi Ảnh lấy ngọc bội ra đưa cho Tiêu Tử Vận xem.
"Ta biết Tiểu Miêu là người có phúc, ông trời nhất định chiếu cố ngươi mà." Tiêu Tử Vận cũng không có nhìn đến khối ngọc bội kia, nàng kích động ôm Diệp Hi Ảnh vào lòng mình, tâm trạng như bay lên chín tầng mây, Tiểu Miêu không có việc gì, Tiểu Miêu thật sự không có việc gì. Nàng nhẹ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Hi Ảnh, như là tìm về được vật yêu quý, ngón tay chạm vào khóe môi trơn bóng, dịu dàng tràn đầy trong con ngươi sâu thẳm.